Cảnh yên tĩnh và thơ mộng quá chừng ? Chúng tôi nằm trên cỏ, xung quanh hoa cúc lút đầu người. Mỗi lần gió thổi những bông hoa cúc dạt theo nhau trông như những tấm thảm len thêu hoa khổng lồ dài vô tận. Phía xa xung quanh chúng tôi là những cây bạch dương trắng muốt chen lẫn những cây tùng cây bách xanh thẫm.
Gió đồng nội mát rượi. Không khí đồng nội trong lành. Bầu trời đồng nội trong xanh, cao vút. Con người đồng nội thanh thản, tự do. Tôi quên đi hết thảy mọi thứ ở trên đời. Chẳng còn những lo lắng, băn khoăn về cuộc sống vất vả hẫng ngày, chẳng còn những day dứt, buồn phiền về những mối quan hệ giữa con người với con người, chẳng còn những dự định, suy tính về ngày mai, cũng chằng còn hình ảnh của bất cứ ai ở trên đời này. Tự do đúng là tiếng gọi ngọt ngào muôn thuở của con người. Có lẽ trong cuộc sống con người cần có những giây phút như thế này chăng?
Chúng tôi nằm trong cảnh tự do như thế bên nhau đã lâu Nàng gối đầu lên cánh tay tôi. Bầu trời cao, xanh biếc như một chiếc Ô khổng lồ trên đầu chúng tôi. Trên người tôi một mảnh quần tắm bé nhỏ . Trên người nàng hai mảnh quần áo tắm màu đỏ nhỏ tý xíu. Da nàng chưa được tắm nắng lần nào trắng như ngó cần. Làn da trắng càng nổi bật bên cạnh bộ quần áo tắm màu đỏ. Thỉnh thoảng tôi lại vuốt tóc nàng, hôn vào môi, vào cổ, vào bờ ngực cao hở ra ngoài bộ áo tắm. Mảnh áo tắm hơi chật so với bộ ngực nàng. Những lúc tôi rụi nhẹ chiếc cằm lởm chởm râu của mình vào ngực nàng, nàng mỉm cười, khép hai hàng mi lại. Trông nàng đẹp kiêu hãnh. Đôi môi lúc nào cũng đỏ, mềm mại như hai cánh hồng.