Ôi chao, có thế mà tôi cũng không đoán ra. Điều mơ ước của nàng thật là giản dị nhưng đối với tôi điều đó lại thật cao xa, vượt quá quyền hạn và khả năng của tôi vì trước sau tôi cũng chỉ là một con tép diu trong đại dương mênh mông mà thôi. Tôi có thể hiến dâng cho nàng tất cả, tôi có thể dâng trọn vẹn tình yêu và thể xác của tôi cho nàng, nhưng tự do ư? Chính bản thân tôi cũng đang cần điều đó mà có ai đủ sức mang lại cho tôi đâu. Có lần nàng cũng nói với tôi như thế. Nàng nói:
– Em thích được yêu tự do như tụi tây, chẳng bị ai rình mò, quấy rày gì cả. Bao giờ mình đi chơi một chuyến thật xa đi anh, tới những miền rừng chẳng hạn. Đi thật xa anh ạ, tới những nơi người Việt mình không bao giờ tới đó cả Từ sáng cho tới chiều sẽ không có một bóng người. Thiên nhiên hoàn toàn là của em và anh. Có chỗ nào như vậy không anh?
– Có chứ, thiếu gì em. Mình đi tàu ra những miền rừng vùng ngoại ô. ở đó có những vùng chẳng những dân Việt không tới mà dân Nga cũng chẳng qua. Được rồi, đợi đến mùa hè ấm áp anh sẽ đưa em đi. Làm tình trên đồng cỏ mới thơ mộng đấy em ạ. Em có muốn chúng mình thử làm tình một lần ở đó không em?
Tôi và nàng đi thật xa. Chúng tôi đi tàu hỏa ra miền rừng cách thành phố hơn trăm cây số. Chúng tôi đi từ sáng sớm khi những kẻ khác còn đang say giấc nồng. Chúng tôi mang theo một ba lô thức ăn và các đồ dùng khác. Cứ một cánh rừng nổi lên như một hòn đảo nhỏ ngoài khơi thì lại tới một thung lũng xanh rờn, vàng rộm. Màu xanh xen kẽ màu vàng. Màu xanh là màu của cỏ cây. Màu vàng là màu của những bông hoa cúc dại, hoa đồng nội cao lút đầu người. Rất xa, thấp thoáng những mái nhà bé nhỏ, xinh xinh lẫn trong những vườn cây ăn quả của dân quê.