Bông cúc vàng ngon lắm – Truyện 18 + Bông cúc vàng ngon lắm, Truyện dài rất dài đọc phê từng chi tiết càng đọc càng thấy..ấy ấy ấy
Sáng nay tôi lại hụt nàng. Tôi đã gặp lại nàng sáng nay tại bộ ngoại giao. Cái hình dáng đó dù có phải xa suốt một cuộc đời thì tôi cũng không thể nhầm lẫn được. Nhưng tại sao nàng lại lẩn tránh tôi? Lúc tôi bất chợt nhận ra nàng thì nàng vội quay mặt đi, làm như không trông thấy tôi, rồi nàng vội vã gọi một chiếc xích lô đang đỗ gần đó.
Tay nàng dắt một đứa trẻ. Họ bước lên xích lô trước sự ngơ ngác và thất vọng của tôi. Đó là lần hụt thứ hai kể từ ngày chúng tôi cách biệt. Lần trước, tôi hụt nàng tại một nơi mà tôi không bao giờ ngờ tới được, tại một lầu xanh. Có thể gọi như thế vì tôi không tìm được một danh từ nào hợp hơn để đặt tên cho nơi đó.
Đây là một loại lầu xanh đặc biệt kỳ lạ ở Hà Nội vào thời đó. Nó nằm lút trong một hang sâu thẳm. Những con chồn lông vàng dù có đánh hơi cũng không mong có ngày tìm được. Nó thờ ơ, cách biệt với cuộc đời cực khổ, bon chen bên ngoài. Người được vào đây phải là người quen biết với chủ. Khách chơi là những trí thức sầu đời. Tôi được Đắc dẫn tới đây. Đắc quen bằng cách nào với chủ, tôi không rõ. Từ ngày Kim bỏ tôi ra đi, về nhà mẹ, tôi sống lẻ loi sầu muộn, cô đơn. Thỉnh thoảng có Đắc tới thăm làm bạn giải sầu. Trước đây đã có lần Đắc đánh bạo rủ tôi, song cái con người tên là “Lương Tâm” trong tôi trợn ngược mắt lên mắng tôi xa xả: “Làm gì có chuyện nhưthế được! Tình yêu! Lòng chung thủy! Anh nên nhớ cho…” Rồi cũng như mọi vật ở trên đời, con người có tên gọi là “Lương tâm” cũng thay đổi. Một hôm nó thẹn thùng, như nhớ lại có lần nó đã lên gân cốt mắng tôi, nói: “ư, thì đi theo nó một lần cho biết, chết ai mà anh sợ, tôi cho phép đấy! ” Thế là tôi nhập cuộc với Đắc.