Chẳng để cho tôi và Bình có ý kiến gì hết bà cứ tía lia nói nói ghi ghi rồi đi thẳng tuốt vào bếp luôn.
Đòi cho bà Bảy đi khỏi Bình nhìn tôi cười nói:
– Ông nào mà làm chồng bà Bảy chắc cả ngày không được nói một câu, có bao nhiêu bả dành bả nói hết trơn rồi còn gì nữa mà nói…
Tôi nhìn Bình hỏi:
– Bộ anh hay dẫn đào tới đây ăn lắm hay sao mà có vẻ thân với bà Bảy quá vậy ?
Bình cười vui chống chế:
– Bán quán mà em, bà nào chủ quán mà không đon đả vởi khách, có ai mà muốn quán minh ế đâu?
– Đúng là lính Tâm lý chiến, miệng lẹ thiệt…
Bình nhìn tôi cười thật tình tứ nói:
– Phải lẹ chứ, cứ ngồi hoài mà ngóng em như em hứa chắc có ngày cổ anh dài như cỡ cổ con lạc đà chứ không ít đâu!
– Gặp đây rồi, ngồi vôi em như vầy còn chưa chịu sao mà còn trách móc ?
– Anh đâu dám trách móc gì đâu, tại em nói lính Tâm lý chiến lẹ nên anh mới nói đó chứ.
Chuyện trò thêm một ít phút nữa thì thức ăn đã được dọn ra. Thịt rừng xào lăn thơm phức có một lôp rau om ở trên mặt nhìn thật hấp dẫn. Bình hối tôi cầm đũa và anh bắt đầu ăn thật tự nhiên. Bình nói:
– Nhà binh ăn lẹ lắm đó em, em mà ăn chậm hết ráng chịu đó.
Nói xong Bình nhìn tôi cười vả gắp bỏ vào chén tôi một miếng thịt thật ngon, anh tiếp:
– Thịt con heo rừng này ngon quá Mến à, chắc phải kêu thêm vài món nữa quá…
Nòi dứt câu Bình quay mặt vào trong kêu lớn:
– Ngon quá chị Bảy ơi! chị cho tụi tôi thêm một dĩa heo rừng nướng và một dĩa nai xào hành nữa đi…