VN88 VN88

Anh móc lồn làm em đau quá – Truyện 18+

Vân đột ngột ngắt ngang lời nói tôi bằng một cái hôn. Tôi vẫn còn giận giữ nên xô anh ta ra. Vân đâu có chịu dễ dàng bỏ cuộc vậy, anh ta xấn tới đè sát tôi vô tường tiếp tục hôn. Tôi cắn một cái thất mạnh vào môi Vân, anh hơi rùng mình nhưng vẫn tiếp tục hôn hít. Người tôi càng lúc càng mềm ra, muốn đẩy anh ta ra nhưng không còn đủ sức. Tôi đó Vân cúi hôn nhẹ lên cổ tôi rồi hà hơi liếm quanh lồ tai tôi trong khi dó thì tay luồn ra sau tuột nhẹ quần tôi xuống tôi đầu gối rồi nhè nhẹ mở nút quần anh ra đút con cặc căng cứng vào lồn tôi mà cà hảy cà hảy. Người tôi như mê đi, tôi sưóng tôi tận cùng, chắc có lẽ vì tôi quá nhô Vân nên chỉ mới xáp trận nhẹ nhàng vội vã như vậy thôi mà tôi đã sưông muốn điên lên rồi.
Dứt trận Vân nhìn vô mắt tôi cười:
– Còn giận nữa thôi?
Tôi ngúng nguẩy nhõng nhẽo:
– Không thèm nói chuyện vôi anh đâu, anh đi ra ngoài tniôc đi, người ta đang chờ mình đó.
Vân cười hôn nhẹ lên má tôi, hé cửa nhìn ra ngoài rồi nhanh nhẹn bước ra.

Tôi đợi Vân đi một lúc lâu mới bưởc ra. Vừa bước ra khỏi cửa tôi đã đụng phải con mụ ánh Mai. Cô ả nhìn tôi từ đầu tởi gót bằng cặp mắt dò xét thật đáng ghét.

Phần còn lại của vở tuồng tụi tôi tập ăn ý hơn. Bà bầu Ngọc và chú Vạn Lý có vẻ hài lòng lắm. Bà ngoắc tay biểu tôi và chú Tư ra ngoài nói chuyện. Chị đã bàn vởi chú Tư em rồi, em chịu khó tập thêm tuần nữa rồi mình sẽ công diễn. Mỗi đêm chị trả em một trăm. Như vậy là nhiều lắm cho đào môi rồi đó. Chú Tư tôi thấy tôi đứng trơ trơ thì nhắc nhở:
– Con sao không cảm ơn bà bầu đi. Bà bầu nâng đỡ con như vậy là quý lảm đó, đâu có ai mới đi hát mà đã được giao vai lởn vậy đâu.
Tôi lý nhí nói lời cảm ơn trong miệng. Bà bầu Ngọc nói tiếp:
– Chị với chú Tư và thầy Vạn Lý bàn ròi… em sẽ lấy tên hiệu là Mai Thanh Thanh. Em chịu không?
Vậy là tôi nghỉ học đi tập hát. Thiệt ra thì tôi cũng chẳng tha thiết chuyện học hành cho mấy. Cả tuần tôi ở ngoài rạp để tập tuồng chỉ về nhà lúc chiều tối Hát hò cả ngày lại cộng thêm hễ có giờ rảnh là tôi chui vô nhà vệ sinh hay là chạy về phòng trọ của Vân nên tôi tiều tụy thấy rõ.Thím Tư thấy tôi xanh xao nên đêm nào cũng nấu nước mát đồ bổ cho tôi ăn. Thím mang đồ ăn vô tôi tận phòng, đợi
tôi ăn hết rồi mới chịu đi ra. Thím cứ luôn mồm nói:
– Con phải ráng ăn cho có sức, ốm tòng teo mất đẹp đi lấy hơi đâu mà hát.

VN88

Viết một bình luận

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.