Quả đúng thật, từ nhà tắm bước ra tôi thấy người nhẹ hẩn lại, tỉnh táo như không có gì xảy ra cả và lăn ra ngủ ngon lành.
Buổi sáng hôm sau tôi thức dậy hơi trễ, chỉ kịp chải sơ mái tóc là vội vã ôm sách vờ đi học ngay. Vừa ra khỏi nhà đã thấy Thiện chờ sẵn ở chỗ quẹo, không dấu nổi mừng rỡ, tôi chạy lẹ lại gần anh nhưng đang chạy bỗng tôi khựng lại vì thấy gần
nhà chú thím quá, sợ chú thím Tư tôi thấy thì bể chuyện tụi tôi hết. Ngày trước lúc còn chờ tôi đi học, Thiện rất tự nhiên, anh ra vào nhà chú Tư nhừ người trong nhà, nay vì có tịch nên Thiện không còn tự nhiên như tnlởc nữa, ngay cả những khi về phép anh cũng không dám ghé thăm tại nhà mà đến thẳng trường đón tôi. Vẻ mặt Thiện sáng nay coi bộ còn sợ tôi giận nên lựng khựng e dè chưa tự nhiên, anh trao cho tôi một bịch giấy rồi lắp bắp nói:
– Anh mua cho em hai cái bánh bao ở tiệm Tân Hưng mà em thích đó.
Tôi đưa tay nhận bịch bánh với nụ cười hôn hờ làm Thiện mặt mày tươi rói, Thiện nói:
– Em biết không cả đêm qua anh không ngủ được vì anh lo em giận, không còn thương anh nữa, mới năm giờ sáng anh đã có mặt ỏ tiệm hủ tiếu Tân Hưng mua bánh cho em để chuộc lỗi, em có tội nghiệp anh không?
Tôi không nói gì chỉ cười rồi nhìn Thiện với đôi mắt thật say đắm.
Buổi sáng đó tôi lại trốn học, đi theo Thiện vòng vòng cho tới giờ Thiện hết phép lên xe đò về lại quân tnlờng tôi mới về nhà.