Thu nheo mắt ngiêng đầu nhìn tôi từ đầu tới chân rồi vởi một giọng đầy vẻ khôi hài :
– Đón kép phải không? Khai thiệt đi không tui không mờ cử cho vô nhà đó.
Thấy tôi ấp úng chưa kịp trả lời Thu lại tiếp :
– Mặc quần áo đẹp, mặt mũi thoa son dồi phấn đàng hoàng như vầy mà không phải đi đón kép thì tui chỉ xin đi đầu xuống đất mà thôi.
Túng quá chẳng biết phải trả lời sao nên tôi cười cười nói đại:
– Đúng rồi, kép ruột đi lính ở trên Sàigòn về đó… Biết rồi thì đừng la lớn bể chuyện hết đó nghe. Thu có vẻ thỏa mãn trtlớc câu trả lời của tôi nên không hỏi tiếp gì nữa mà lặng lẽ quay lưng dẫn tôi và nhà.
Ở trong nhà Thu tới chín giờ hơn tôi mới ra bến xe. Đợi chùng đâu nửa tiếng thì chuyến xe đò thứ nhất từ Sàigòn về tôi bến. Thiện là người khách đầu tiên nhảy xuống xe.
Trong bộ đồ trận giày bốt đờ sô người Thiện trông hùng dũng hẳn ra. Nưôc da Thiện tuy hơi đen nhưng chính nhờ vậy mà nhìn Thiện rắn rỏi, cứng cáp hơn tnlởc nhiều. Nhanh như chớp chỉ sau ba bước nhảy là Thiện đã cầm chặt lấy hai bàn tay tôi và nói trong hơi thở:
– Mến khỏe không? Nhớ em quá chùng? Trời ơi ba tháng san mà dài quá ?
Trống ngực tôi đánh thình thình, mắt mờ thao láo ra nhìn Thiện mà không nói được lời nào. Nỗi mừng vui gặp lại nhau quá lôn đã làm cho tôi choáng ngợp. Sau vài phút quýnh quáng, Thiện như lấy lại được bình tĩnh anh lên tiếng:
– Thôi bây giờ tụi mình đi chơi đi, anh chỉ còn có bốn năm giờ phép nữa thôi, chiều ba giờ là anh phải lên xe đò về trường rồi, lạng quạng trễ phép là bị phạt chết.