Chẳng hiểu trong thời gian Liễu vắng mặt hai đứa nó sống chết thế nào.
Nỗi thắc mắc của Liễu được giải đáp ngay khi lão quản lý vừa thấy mặt nó:
– Phòng có người khác thuê rồi?
– Anh Bốn với con Như đổi chỗ rồi à?
– Đổi cái con khỉ. Vào khám Chí Hòa mà hỏi. Mày hêm lắm đó.
Liễu hoảng:
– Tại sao?
– Tống tiền, cướp của. Có vay có trả chứ
– Bố nói thật?
– Tao giỡn với mầy làm gì?
Liễu đứng chết trân. Trong túi không còn một đồng cắc, nó phải sống cách nào đây? Liễu nhìn lão quản lý cầu cứu:
– Bố cho con thuê một phòng khác.
– Tiền đâu.
– Con. . . Con trả sau.
– Thôi đi, thằng Bốn còn thiếu hai tháng chẳng lẽ tao vào Chí Hòa đòi cai ngục?
– Con trả sau mà, chỉ tối đa một tuần con thanh toán đủ mà.
Lão quản lý nhìn Liễu. Con nhỏ sau một0 ngày nằm nhà thương đã đỏ da thắm thịt trở lại. Bỗng nhiên lão động tình. Lão nheo mắt:
– Mầy hứa chắc?
– Dạ chắc.
– Được thấy mày bơ vơ tao không nỡ, nhưng. . . Tao có điều kiện.
– Bố nói đi.
Lão quản lý ngoắc nó lại gần nói:
– Thỉng thoảng tao cần mày cho tao.
Tưởng chuyện gì. Liễu bây giờ đã là một con điếm thêm lão hay thêm hàng trăm đứa khác thì cũng chẳng hơn kém gì. Nó mừng lắm, gật đầu lia lịa.
– Chưa hết tao giới thiệu khứa cho mầy, chia đôi.
– Bố ép con quá chừng, ba bảy thôi bố ơi.
– Đồ ngu, bộ tiền phòng mày không tính hả.