VN88 VN88

Truyện khiêu dâm hay thằng tú thèm đụ chị hai – Truyện 18+

Tên thanh niên xấu hổ trốn biệt. Hắn xin đổi về vùng chiến thuật khác, bỏ mẹ tôi với đứa con sắp ra đời và những ngày tủi nhục triên miên. Bà không bao giờ còn dám chường mặt ra ngoài, sống vật vờ như một xác chết trong ngôi biệt thự kín cổng cao tường. Tôi không hiểu bà sẽ chịu đựng sự đau khổ đó đến bao giờ?
Dượng tôi – Bố của Tuyết – Đâm đơn li dị vợ. Sau này nghe đâu dì Hoa lăn dần xuống hố sâu sa đọa. Dì nổi trôi thăng trầm thế nào? Mãi mãi tôi không thể biết.
Riêng tôi bỏ học cùng Tuyết trốn ra miền Trung, bắt đầu một cuộc sống giang hồ.
Tôi và Tuyết đều xuất thân từ giai cấp thượng lưu, chưa một lần va chạm với đời, chưa hề bị đói khổ bao giờ, cũng chưa thể hình dung được cảnh sống bon chen ngoài xã hội. Hai đứa khi ra đi có mang theo mộ? số ít của cải, phần “gia tài”tôi “chôm”của gia đình. Số của cải này tính ra khá lớn nếu tằn tiện biết cách tiêu pha dùng làm vốn sinh nhai thì có lẽ chẳng đến nỗi nào. Nhưng bọn tôi nào đã biết tính xa! Có tiền, lại thoát được tai mắt soi mói cũa dư luận, hai đứa tha hồ vung vãi. Ngũ bao giờ cũng khách sạn hạng nhất. A?, lúc nào cũng sơn hào hải vị. Chơi, bao giờ cũng vũ trường sàn nhảy sang trọng. . . Chỉ trong vòng nửa năm, hầu bao cạn nhẳ?. Tuyết là người phát hiện ra điều đó trước, nó nói:
– Tiền hết rồi, làm sao đây anh?
– Em còn đôi bông tai, bán đi.
– Sau đó, chắc hai đứa mình cạp đất ăn phải không?
– Từ từ anh tính, em đừng lo.
Tôi tuy nói cứng nhưng trong bụng cảm thấy bất an. Phải bán xong tiêu hết rồi làm sao?
Nhớ đến bạn bè đã từng rong chơi với hai đứa ngót nửa năm nay, tôi tìm đến bọn chúng vấn kế. Nhưng thằng nào cũng đang trong tuổi đi học, đều “ăn hại”chẳng những không “hiến”cho bọn tôi được kế nào mà còn ra chiều chúng là con “nhà lành”, hạn chế giao du với bọn “vô gia cư”.
Đụ mẹ bọn chó đẻ!
Suốt đêm tôi trằn trọc không chợp mắt được, mang ông bà ông vải lũ khốn kiếp ra cưỡng hiếp liên tục, khiến Tuyết nằm cạnh phải kêu lên:
– Anh mát dây chắc? Anh chửi anh nghe, có thằng chó nào nghe đâu?
– Nhưng anh nực quá không chịu nổi.
– Rán cắn răng mà chịu cho quen. Đời mà anh.
Luận điệu “đời mà anh”cũ rích như một chiếc xe đò cọc cạch nhưng sao trong hoàn cảnh này nó thấm đến ruột già ruột non.

VN88

Viết một bình luận

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.