Lão quản lý chỉ dọa chứ hông dám đuổi ba đứa thật. Lão biết rõ lai lịch của thằng giang hồ, nhất là từ khi nghe Liễu nhắn lại lời cảnh cáo của hắn thì lão câm miệng hẳn. Thôi thì đành thí cho chúng một phòng, muốn làm gì thì làm. Vả lão cũng biết thằng giang hồ đang kẹt, có tiền thể nào hắn cũng trả. Coi như đó là tiền để dành, lão tự an ủi.
Thằng giang hồ càng ngày càng coi Liễu không ra gì, mặc tình đi sớm về khuya, hết ngủ với con này lại ngủ với con khác. Khi hứng thì cho Liễu tham dự, không hứng đuổi ra hành lang đợi hắn chọi xong mới được vào, hoặc tàn nhẫn hơn, bắt ngồi ở góc phòng coi hắn biễu diễn đủ món ăn chơi.
Nhưng nếu thằng giang hồ chỉ đối xử với Liễu đến mức đó thì cũng chưa đến nỗi nào. Đằng này nửa chỉ tháng sau ngày con nhỏ về sống chung, thằng giang hồ bắt nó theo con nhỏ ra đường đón khứa. Hắn kết luận chắc nịch:
– Không đứa nào đủ giàu để nuôi cô mãi, cô thừa biết điều đó chứ?
Thế là căn phòng biến thành nhà chứa Mỗi khi có khách thằng giang hồ đóng vai ma cô canh cửa. Ban đầu Liễu đau khổ lắm, nhưng cái gì rồi cũng quen. Nó đã sa chân xuống vũng bùn từ năm một5 bây giờ có sa thêm nữa cũng là chuyện tất nhiên.
Tuy vậy vào những canh khuya chợt thức giấc, nhìn thằng giang hồ, nhìn con vợ bé của nó nằm bên cạnh. Liễu thấy lòng xốn xang đau đớn. Mộng ước thành bà chủ của nó tan vèo như bọt xà phòng. Những lúc như thế nó thèm được sống những ngày êm đềm bên mẹ, bên dượng. Không biết mẹ và dượng bây giờ ra sao? Và thằng anh nó nữa, thế nào? Liễu mong có được ít tiền, nó sẽ trốn thằng giang hồ về với mẹ và dượng. Thấm thoát đã 3 năm. Cuộc sống đầy giông bão đã biến Liễu thành một đứa con gái già trước tuổi.