Tuyết phạt tôi thật. Nó ngồi thẳng lưng thay vì nắc lồn trên miệng tôi, nó dùng tay vạch hai mép lồn áp vào hai bên sống mũi tôi rồi đẩy tới kéo lui liên tục. Tôi ngạt thở, nước nhờn chảy ra dầm dề len lách vào mũi tôi khiến mấy lần tôi suýt sặc, phải dùng tay đẩy mông nó ra để thở, nhưng hai tay nó xoắn mạnh tóc tôi kéo rịt vào lồn nó, miệng không ngớt xuýt xoa vừa cười hăng hắt:”Cho anh chết. . . Em sướng. . . Cho anh chết. . . Ai biểu ăn hiếp con người ta. “Tuyết chơi như vậy một lúc khá lâu, không thở được bằng mũi tôi đành há miệng ra hớp không khí thở phì phì như một nhà điền kinh sắp đến mức ăn thua. Tuyết một phần đã mệt, một phần có lẽ đã đủ “đô “rồi nó dừng lại. “Sợ chưa, còn ức hiếp con này nữa thôi?”“Anh có có ức hiếp em bao giờ đâu?”“Thế ai từng đè con này ra hiếp dâm mấy tháng trước?””Anh thương cưng anh muốn làm cưng sướng. ““Thôi đi, đừng có mồm năm, miệng mười. Em phạt nữa bây giờ. “”Phạt đi. “Tôi nói cứng. Vì biết con nhỏ đã ngất ngư. Tuyết ngả người nằm ngửa trên nền gạch hoa, háng dang rộng tay banh lồn, ra lệnh: “Đụ em đi. ““Kiểu mới đâu. ““Đụ đi, lát nữa chơi kiểu mới, hôm nay anh liệu mà giữ thân, em bắt đụ liên tục coi còn có ngoan cố nữa không. ”
Tôi trườn người với tay lên mặt nệm kéo chiếc gối xuống kê dưới mông Tuyết rồi hai tay nắm hai chân nó quỳ thẳng lưng đẩy cặc vào lồn nhắp. Tôi nhắp đều đặn kéo ra chậm, đóng vào nhanh mạnh, liên tục. Tuyết cong người ôm cứng hông tôi giật vào. Nó rên rỉ miệng không ngừng gào từng chập: “Đụ mạnh anh ơi, Đụ mạnh nữa anh ơi. Sướng. . . Sướng. . . Trời ơi. . . . Sướng. . . . “Tôi đụ nó đủ kiểu: đụ ngang, đụ dọc, đụ ngữa, đụ sấp, đụ kiểu chó, đụ kiểu xe cút kít, đụ lỗ lồn, đụ luôn lỗ đít. Tuyết càng lúc càng sướng, có khi nó hét lớn như bị chọc tiết, tôi nghĩ mẹ ở phòng bên cạnh chắc cũng nghe tiếng kêu khoái lạc của nó. Mặc kệ cà Tuyết và tôi đều đãnắm được con bài tẩy của mẹ nên chẳng còn coi bà ra gì. Giả dụ bây giờ có mặt bà ở đây bọn tôi cũng cứ tiếp tục đụ như thường, không chừng cả bà và bọn tôi nhờ thế mà tăng phần khoái cảm. Kể từ hôm gã thanh niên lên đường hành quân, mẹ chẳng còn đồ chơi, chắc bà thèm lắm. Nhớ thằng chả phải biết. Tôi tự hỏi chẳng biết mẹ có thủ dâm không? Nếu không chịu sao thấu. Tưởng tượng cảnh mẹ “tự phục vụ “Tôi bật cười thích thú. “Mạnh. . . Mạnh nữa. Anh cười gì thế? Á sướng. . . “Tôi vừa nhắp nhanh vừa hổn hển kể cho Tuyết nghe ý nghĩ cũa mình. Tuyết cũng bật cười: “Ừ nhỉ. . . . Mạnh nữa anh. . . Chắc thú lắm. . . . Sâu vào anh. . . Bọn mình phục kích coi chơi đi anh. ““Phải rồi tại sao không?”