Kể từ ngày tôi vào sống trong gia đình này, bà Tướng đã từng bước một do ảnh hưởng của tôi trở nên một người đàn bà xuất chúng về mặt dâm loạn. Sự chừng mực từ tốn xưa kia đã hoàn toàn bị khai tử. Thay vào đó, tôi dạy cho bà ta hàng trăm cách hưởng thụ khoái lạc, đến lúc, cũng như tôi những chữ rất trừu tượng như luân thường đạo lý đã trở nên xa lạ tựa ngôn ngữ của hành tinh khác. Tôi rất tự hào khi khám phá ra trong bản thân tôi, ngoài khả năng dâm dục siêu quần, còn một khả năng khác tuyệt vời không kém: Bôi đen nhanh chóng những nhân cách.
Những “nhân cách bị bôi đen khác”bao nhiêu tháng nay tôi không còn giao tiếp. Ở đây, giữa dinh cơ đồ sộ này, tôi sống như ông hoàng, thức ngon vật lạ được cung phụng mỗi ngày, đêm được thỏa mản nhục dục đầy đủ, tiền bạc cũng đầy ắp hầu bao ( tôi đã bòn rút được của hai mẹ con bà Tướng một số tài vật khác lớn, nếu muốn, bằng số tài vật đó tôi có thể “hoàn lương”để tạo dựng một cơ sở nho nhỏ làm ăn sinh sống thoải mái ).
Nhưng bao giờ cũng vậy, bày đủ trò chơi dâm loạn với bất cứ người đàn bà nào, chỉ một thời gian ngắn tôi lại chán, muốn đổi món. Một hôm viện cớ đi thăm người bạn đang cư ngụ tại tỉnh kế cận tôi lấy của bà Tướng một số tiền nhỏ, từ giả hai mẹ con rồi xách chiếc vali nhỏ đựng vài bộ quần áo ra khỏi nhà. Bà Tướng hỏi:
– Tú định ở chơi bên ấy mấy ngày?
– Chưa biết, nhưng tối đa không quá một tuần Tú sẽ trở về.
– Về nhanh nhé, chị và Toàn mong lắm đó.
Tôi gật đầu, Thằng lại cái níu áo tôi, nhắc lại lời mẹ:
– Anh nhớ về sớm nhé, mẹ và em mong nhớ lắm đó.
Tôi nói:
– Được rồi, anh sẽ về sớm.
Rồi quay lưng bước ra cổng, tôi nghĩ nếu vắng tôi hai mẹ con chắc cũng chẳng quay quắt lắm. Họ có thể tự phục vụ nhau được.
Tôi về ngay nhà người đàn bà đầu tiên đã cứu tôi lúc sắp chết đói. Bà ta vừa thấy mặt tôi đã nhảy đến ôm siết, miệng la tở mở:
– Trời đất, Tú đi đâu biệt tích mấy tháng nay, chị khóc hết nước mắt, nhớ Tú muốn điên nhất là nhớ con cặc của Tú.
– Tú về quê thăm ông bà già.
– Thì cũng phải báo trước chứ. Sao Tú tàn nhẫn thế?
– Lại tàn nhẫn. Bây giờ thấy mặt rồi đó, hết tàn nhẫn chưa?