Trong phòng đọc sách, ba tôi chăm chú đọc tập “hồ sơ”. Tôi nhận thấy càng đọc tay ba tôi càng run tợn. Cuối cùng ông ngẩng lên nhìn bà Tư:
– Ba của chị giờ ở đâu?
– Không xa đây lắm. Nhưng mọi việc ông giao cho tôi giải quyết. Thế hệ của ba tôi và thân sinh ông chủ đã qua. Bây giờ đến chúng ta những người thừa kế. O?g không muốn nhúng tay vào.
Bà Tư dừng lại một chút rồi trầm giọng:
– Ân oán đã 20 năm, tôi nghĩ, đã đến lúc nên cởi. Tôi với ông chủ chẳng thù oán gì nhau. Mục đích của ba tôi là mong ông chủ thay mặt cụ thân sinh trả lại cho chúng tôi số tài sản đã ghi trong giao kèo. Tôi nghĩ số tài sản đó so với cơ nghiệp hiện có của ông chủ chỉ đáng một phần nhỏ, phải không?
Ba tôi đưa xấp giấy lại cho bà Tư. Ông cúi đầu suy nghỉ thật lâu rồi cất giọng trầm buồn:
– Phải, chị nói phải, oán thù nên cởi không nên buộc. Tôi không ngờ đã có mộ thảm kịch như vậy xãy ra như thế vào những năm xưa. Chị hãy an tâm, cứ ở lại đây. Bây giờ vị trí của chị không còn là người ăn kẻ ở nữa, mà là khách là bạn của tôi. Chị rán chờ thêm một thơi gian nữa để tôi giải quyết xong chuyện gia đình rồi sẽ tính. Thật tình mà nói số tài sản đó không nhỏ như chị nghĩ đâu nó trên dưới một/3 cơ nghiệp này, nhưng nếu có nhiều hơn tô cũng rất vui lòng trao lại cho chị. 20 năm! Chắc chắn ông thân sinh của chị chịu nhiều đắng cay, và cả chị nữa, phải không? Tôi, tôi thay mặt người đã khuất trân trọng xin lỗi gia đình chị. Cũng nhân danh lời xin lỗi đó, tôi hứa sẽ trao lại cho chị số tài sản đó và phụ giúp chị xây dựng một cơ nghiệp khác.
Ông kết luận:
– Chúng ta lỡ thừa hưởng những đồng tiền bất chính, nhưng chúng ta sẽ dùng những đồng tiền bất chính đó vào những việc lương thiện và sống lương thiện giúp ích cho đời. Tôi nghĩ, như thế một phần nào chúng ta đã chuộc bớt những lỗi lầm của người xưa.
Tôi nhìn thấy một tia sáng rạng rỡ trên nét mặt của bà Tư. Chính tôi cũng bàng hoàng xúc động. Tôi thở phào nhẹ nhõm. Không ngờ câu chuyện kết thúc dễ dàng hợp lẽ đến thế. Lòng vui khấp khởi tôi rón rén rời chổ nấp, lên phòng.
Từ hôm đó ba thưa hẳn chuyện rong chơi bên ngoài, ông thường ở nhà và thường gọi bà Tư lên hàn huyên, tâm sự. Hai người xem ra rất tương đắc.
Truyện khiêu dâm hay thằng tú thèm đụ chị hai – Truyện 18+
Trang: 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52 53 54 55 56 57 58 59 60 61 62 63 64 65 66 67 68 69 70 71 72 73 74 75 76 77 78 79 80 81 82 83 84 85 86 87 88 89 90 91 92 93 94 95 96 97 98 99 100 101 102 103 104 105 106 107 108 109 110 111 112 113 114 115 116 117 118 119 120 121 122 123 124 125 126 127 128 129 130 131 132 133