VN88 VN88

Tâm sự 5 năm trải đời từ ngày mất cả cha lẫn mẹ

Tuổi mới lớn ngốc nghếch con cũng tập tành chơi game như những chúng bạn khác, con đã quên những sự thật của gia đình mình, con lấy sự yêu thương của bố làm cái lý do mình đáng được bù đắp như thế và chơi game nhiều hơn. Bố cũng la con từ nhẹ nhàng khuyên bảo đến nhắc nhở nặng nhưng con vẫn cứ tính nào tật ấy…

Cho đến khi con kịp nhận ra thì đã quá muộn, bố cũng đã đi xa. Con lại trở về cuộc sống hàng ngày cùng với kiếp thân tầm gửi, mọi thứ thật cay đắng biết bao nhiêu khi sự đối xử với con ngày càng tệ. Đứa trẻ như con lại ngây ngô nhặt từng viên sỏi nhỏ bỏ vào chai nước khoáng 500ml đếm cho mình những ngày bình yên.
Cho đến 5 năm trước, rạng sáng 49 ngày bố mất, sau tất cả những chịu đựng, con gói vội mấy bộ quần áo vào chiếc cặp sách nhỏ, hôn lên trán đứa em nhỏ đang ngủ say, bắc thang hàng ngang và khênh chiếc xe đạp kỷ niệm bố mẹ mua cho con ném qua chiếc tường 1m2. Con bỏ đi trong đêm tối mịt mờ, nước mắt rơi. Thầm nghĩ giờ con biết đi về đâu?

Gia đình từ bỏ, bạn bè không có, con đã lang thang qua những con phố sầm uất của đất Hà Thành với cơn đói cồn cào vì không đồng xu dính túi. Con từng nhếch nhác ngủ trên những mái hiên nhà tránh từng cơn gió lạnh ở những bước chân đầu tiên. Để đến khi biết mình phải đứng lên để sống, sống đúng với mục đích khi đã bỏ đi thì con làm những công việc đầu tiên như rửa chén, lau nhà, dọn vệ sinh ở những quán ăn. Lang thang hết từ Bắc vào Nam để phấn đấu, tìm cho mình những cơ hội để thay đổi mọi thứ, để làm trái lại với những gì ông trời đã trao cho con.

VN88

Viết một bình luận

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.