VN88 VN88

Tâm sự 5 năm trải đời từ ngày mất cả cha lẫn mẹ

Một năm sau bản án được tuyên, trước ngày tết con được lên thăm bố. Ở khu rừng núi xanh ấy, sau cánh cửa con thấy bố bước ra. Nhìn bố tiều tụy quá, khi đó mới 36 tuổi thôi mà tóc bố đã bạc trắng đầu, đôi mắt bố trũng sâu, có lẽ những đêm không ngủ vì âu lo đã thành ra vậy. Sau khi gửi cho bố những vật dụng cần thiết, bố nắm tay dịu dàng dắt con đi dạo ở trong khuôn viên trại, giọng nói an ủi và dặn dò con đủ thứ.

Khoảnh khắc con giấu giếm dúi nhẹ tấm hình nhỏ của thằng út vào tay bố và nói “cu Đức nó giờ vẫn chưa biết đi bố ạ, người ta bảo nó bị não bẩm sinh nên không thể phát triển nhanh được…”. Con thấy bố run lên và cả con và bố cùng ôm nhau khóc. Hết 1 tiếng thăm nuôi, nhìn bóng dáng bố dần khuất xa sau những luồng cây, lòng con như có thêm một vết cứa đau thắt khi tưởng tượng về những ngày bố ở trong đó sống ra sao!

Vậy mà chỉ 2 năm sau đó thôi, bố được về sớm hơn mức phạt, thật ra là vì bệnh nặng nên bố được tạm cho về, thế mà con ngỡ tưởng từ giờ sẽ được ở bên cạnh bố, được bố yêu thương…không còn phải ở với người khác, không còn phải bị nghe mắng, bị la rầy, cốc đầu mỗi ngày qua nữa. Ấy thế mà bố lại cũng như mẹ, chỉ chưa đầy một năm vì bệnh nặng mà đã lỡ bỏ lại chị em con trong tiếng khóc gào gọi tên bố mà không thấy tiếng thưa vọng về!
10 năm tuổi thơ con có bố, vỏn vẹn trong 7 tháng con được bố hết mực yêu thương để bù đắp lại những thiệt thòi trong suốt mấy năm từ khi mẹ mất đã phải bỏ học và làm nhiều việc như một người mẹ đối với đứa em đang bị căn bệnh hoành hành. Ấy vậy mà trong 7 tháng ấy lại là những ngày tháng cho đến suốt cuộc đời này con vẫn còn ân hận vì đã không nghe lời bố. Tết đó vì có bố coi sóc em nên con được đi chơi với bạn bè nhiều lắm, chưa bao giờ con lại cảm thấy mình được tự do đến vậy. Con thả sức chơi đến quên cả giờ giấc.

VN88

Viết một bình luận

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.