Từ ngạc nhiên nầy đến ngạc nhiên khác, Tư Vạn lý luận bình dân học vụ mà thâm thúy đáo để Hắn tố cáo bà rất nhẹ nhàng hữu lý. Hắn đe dọa bà với bàn tay nhung bọc thép. Hắn là nhà hùng biện. Hắn cũng là ông biện lý buộc tội kẻ bất chánh trước tòa. Hắn làm bà điên loạn mất rồi nhưng rồi bà day mặt qua phía hắn mà tỏ thái độ ôn hòa :
– Tôi nói vậy chứ tôi đâu có nghĩ gì lôi thôi mà sao ông làm dữ thế !
Bộ mặt của bà Đời Nhân dịu xuống, mỏng mặt như thường lệ dưới mắt Tư Vạn. Hắn thầm nghĩ, có thế chứ !. Mà rồi còn nữa…Chưa dứt ý nghĩ trong đầu thì hắn nghe bà Đời Nhân trổ giọng trách móc rất đáng yêu vì bà nhỏng nhẽo như con gái :
– Quỉ ! Nhẹm cái đồ yêu tinh ấy đi không nào ! ! !
Nói chưa kịp dứt lời bà quay mặt qua cửa sổ kiếng xe, nỡ nụ cười kín đáo. Trong khi Tư Vạn cảm thấy thoãi mái đã chinh phục được bà Đời Nhân với vũ khí thô sơ của quân đội du kích. Cử chỉ bà Đời Nhân không có gì phẩn nộ mà ra bộ mắng yêu khi bà thấy cặc Tư Vạn lòng thong ngoài khóa quần. Tư Vạn trong khi lái xe đã cố ý như thế mà trong khi đối thoại với hắn bà không để ý tới Khi bà thấy cặc hắn đúng vào lúc bà thấy thua lý thằng đàn ông nầy nên bà giả lả luôn thể.
Tư Vạn vờ đáp :
– Nhẹm cái gì mới được…
– Nhìn dưới tay lái mà xem có đẹp đẽ!?.
Tư Vạn biết hết nhưng vẫn vờ vĩnh nhìn xuống rồi thết lên cho bà Đời Nhân không ngờ vực :
– Chết cha tôi rồi ? quên khuấy từ lúc nào không biết. Xấu hổ quá, may mà chỉ có bà, người ta mà thấy, bỏ mẹ mất.