VN88 VN88

Ái tình thái giám – Truyện 18 + 3 4 5 6 các trang

Ông vốn thích là nứng khi nào thì được đụ liền khi đó. Và mỗi lần như thế, vào đêm khuya ông đè vợ ra muốn đụ thì bà ấy từ chối viện cớ đủ diều, nào mệt, nào mất ăn, yếu sức. Vì những lý do đó ngày qua ngày bà Văn Cổng như không tha thiết đụ đéo nữa.

Có hôm ông cưởng dâm, bà ấy vùng vẩy nhất quyết không cho ông đụ. Trong những giờ phút đó ông Văn Cổng gầm lên như con thú đói hay bắt hụt con mồi béo bỡ. Ông năn nĩ :
– Em không cho anh thì sống làm cái gì ?.
Bà Văn Cổng đáp :
– Tụi mình già rồi, em chán mục nầy quá.
– Em cứ nói nhảm, già gì mà già. Anh tiếc cái thuở chưa có thằng Văn Tán ra đời, chúng mình đêm nào cũng ngon với nhau. Mấy năm nầy tự nhiên vắng. Anh thì vắng mà không vắng.

Nhịn mãi phát khùng. Không biết em nghĩ ra làm sao mà cứ để anh như thế nầy có chết không nào!

Em đưa tiền cho anh xả hơi ở ngoài, thiếu gì, mặc sức. Còn em,để cho em yên thân.
– Em nói nghe hay, lọt lổ tai đấy nhỉ ?. Đi chơi gái với ai thì dễ, với anh, chức vụ đầy mình, đầy mẩy, người ta bắt gặp thì còn thể thống gì. Em muốn anh bay chức này à !
Bà nghe ông bay chức thì dịu xuống và bà đề nghị với chồng :
– Em ớn. Tự nhiên em ớn,không biết tại cái gì.Như người bệnh lạnh cảm …
Ông Văn Cổng hiểu nhầm, vội cắt lời vợ :
– Chẳng phải như thế đâu,vì em làm biếng cho anh chơi, lâu ngày bị nhạt là chuyện thường tình. Em cho anh chơi thì con người em trở lại bình thường ngay. Mà em làm như vậy uổng đời Mình đâu phải già cả gì cho cam.
– Mà em không thích…
– Không thương anh à ?. Hàng trăm lính tráng, anh chỉ huy cái một mà với em sao mà khó khăn,ra làm sao !

VN88

Viết một bình luận

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.