Ông Đời Nhân vờ như không quan tâm đến lời hứa của vợ. Vòng tay ông giữ chặt mông bà ấy bàn tay tiếp tục xoa lồn cho đến khi bà ấy lùi đít về phía sau rời khỏi vòng tay, ông ấy mới thôi. Cụt hứng trong cơn nứng, Ông nói với vợ đầy giọng cầu khẩn :
– Cho anh bú một cái rồi đi đâu thì đi…Mà đi tứ sắc thì có gì gọi là trể… Mình cứ để anh một mình, buồn thúi ruột.
– Mấy năm rồi…Như vậy, bây giờ mình trở chứng lạ. Đi cũng phải về. Có đó mất mát gì mà mình cứ lo.
Bà nói xa nói gần làm ông bực mình trong cơn nứng cặc hổn loạn nhưng ông tiếp tục làm lành, may ra thành công. Đời Nhân nói :
– Anh thèm. Cả tuần rồi. Bú mau mà ?.
Mình ích kỹ thế nầy, anh sống làm chi đây. Ông Dời Nhân tả oán với bộ mặt âu sầu nặng trĩu. Bà có vẽ cầm lòng không đậu. Bà thừa biết chán là kể từ hôm rước dâu, Tích Trữ không còn ở trong căn nhà thênh thang này và bà cũng vắng những canh tứ sắc thì chồng cũng không bú lồn bà lần nào. Một phần lòng buồn xa con gái cưag. Một phần chồng bú lồn mãi cũng chán. Một phần khi đi đánh bạc Tư Vạn là hình ảnh cho bà tưởng tượng đến sự nứng lồn mà hắn vô tình hay chủ ý cứ để lòi con cặc bự ra ngoài và khi trở về nhà, chồng bú lồn bà mới sướng.
Bà bỏ chồng ngồi ở ghế, một mình ra ở cửa ngóng đợi người đến đón như bỏ lại đằng sau lưag những lời nĩ non của chồng. Bà đứng ở ngưỡng cửa thật lâu. Ông ngồi ở ghế bành bất động.Mỗi người như theo đuổi mỗi tâm tư riêng biệt nhưag tựu trung là dục vọng bốc ngầm. Đợi mãi, người đón đến muộn làm cho bà phật ý mà không nói ra. Bên tai bà hãy còn dư âm những lời buồn thảm của chồng. Bà ra chiều suy nghĩ, bỗng nhiên dục tình thức dậy làm lu mờ lý trí. Bà vội khép cánh cửa, khóa lại và trở lại bên ông.