Bà Đời Nhân áo quần diêm dúa chuẩn bị ra khỏi nhà. Bà ra phòng khách với chồng, chuyện trò trước khi ra đi.Bà đi đậu chén thường xuyên vào buổi chiều thứ bảy như thế nầy. Ông Đời Nhân ngồi ở ghế bành như đợi chờ vợ để đón một câu nói từ cửa miệng vợ là bà ấy ra đi. Một câu nói quen thộc đối với ông từ mấy năm nay không hề thay đổi. Bà không ngồi vào ghế mà chỉ đứng bên cạnh chồng.
ông Đời Nhân quàng tay qua mông bà du lại sát bên mình. Cái quàng tay ấy cũng đủ tạo rạo rực trong thân thể ông. Bà Đời Nhân cố tránh ánh mắt và vòng tay dâm dục ấy cũng không được vì bà rất hiểu ý chồng muốn gì là những điều quen thuộc từ khi bà là vợ của ông ấy. Nhưng mỗi lần ra đi, bà thường chìu ý chồng, cho nên bàn tay ông quàng qua mông đít để sờ vào lồn bà. Thường khi bà nói lấy lệ :
– Làm nhăn quần em mình ơi !
Ông Đời Nhân hầu như có thói quen là mỗi lần vợ trang điểm, mặc áo quần đẹp đẽ để đi ra ngoài là ông nứng cặc. Vì dưới mắt ông vợ đẹp hấp dẫn sau khí ướm áo quần và trang điểm xong xuôi Ông ngắm vợ thèm thuồng rồi đè ra, cởi áo quần bà ấy đến trần truồng, bành háng bú lồn tới tấp cho đến khi vợ chảy nước lồn mới thôi. Và những lúc như thế đó, bà phải mất công trang điểm, mặc áo quần trở lại. Cho nên mỗi khi đi dự tiệc hoặc đi đâu đó, bà thường hỏi ông có bú lồn truởc khi bà thay áo quần không ?. Phần lớn ông không trả lời mà chờ đợi khi bà trang điểm, áo quần tiêm tất, diễm lệ, ông ngắm một hồi rồi đè bà ấy, bóc hết quần áo, bú vú, bú lồn như sợ lồn và vú bay mất. Bà vờ la oai oãi tỏ vẽ từ chối nhưng chỉ là qua loa cho phải lẽ mà trong thâm ý cũng khoái được bú lồn.
Bà Đời Nhân đứng bên cạnh chồng im lặng để cho chồng sờ lồn qua vải quần mỏng láng bóng trắng tinh. Qua lớp vải mỏng, Ông Đời Nhân cảm nhận mu, lông, rảnh, hai mép lồn, cứng săng của vợ. Bà cũng có nứng lồn qua bàn tay sờ mó của chồng. Ông lấy ngón tay trỏ nhấn sâu vào khe lồn và móc nhẹ, bà cúi xuống hôn vào trán ông rồi nói :
– Đừng bắt em phải đi thay quần lót…Bữa nay em về sớm, mình tha hồ bú…Trể giờ em, nghe mình!