Văn Tán dí mồm vào bên trong lổ lồn theo tiếng rên của nàng. Chàng không còn dè dặt sọ nàng đau lồn mà cử chỉ của chàng như người bạo hành. Toàn khuôn mặt Văn Tán bao phủ trên lồn. Gương mặt ấy cọ xát diện tích lồn Tích Trữ không thiếu ở chổ nào. Lông lồn xe lại từng nhúm. Hai mép lồn banh ra khép vào huyên thuyên. Mồng đóc xoay tròn con vụ. Nước lồn rướm ướt đến má Văn Tán. Tích Tnl rên sướng mà thân thể như người mắc bệnh kinh phong giật nẩy toàn thân. Nàng không còn đủ sức rên sướng nữa mà tỏ sự sướng qua xác thịt.
Nàng ưởn cong lưng, nắc lồn lên mặt chàng Văn Tán cố bám vào lồn nàng như con đỉa đói Chàng biết nàng tuyệt vời sự sướng nên hổ trợ thêm cho nàng nứng chót vót, Văn Tán nhả bú lồn và nói trong hơi thở :
– Sướng chưa em. Sướng nhiều nữa đi…Anh bú lồn em nhiều, lâu nữa nghe !Anh yêu cưag… Bú đi anh ? Em sướng chết mất. Bú nhiều. Bú mãi, đừng ngừng…Bú cho nát lồn…Em cũng chịu.
Văn Tán tiếp tục dí mồm vào lồn nàng như mệnh lệnh và lẫn yêu cầu. Chàng gồng cứng lưỡi để đủ sức chui vào lồn như cặc. Chàng quay tròn lưỡi toàn thể trong lổ lồn. Tích Trữ bị kích thích mỗi lúc vào thế giới vừa quái đản vừa lạ lùng mà đầy ham muốn dục vọng của cái nhất trên đời không thể thiếu. Văn Tán nguyện trong lòng, với chủ đích như suốt tuần qua chàng bú lồn cho nàng xuất khí lồn tránh được sự đòi hỏi đụ nhưng chàng không thể tiên liệu tình trạng nầy sẽ đi về đâu trong tương lai. Đó là sự âu lo của chàng. Tuy nhiên Văn Tán là chàng trai phứa đời nên chàng có suy nghĩ tới đâu thì tới sẽ tính sau. Bây giờ tính chuyện bây giờ là làm thế nào cho nàng phủ phê sự nứng lồn mà phải ra khí lồn thay vào đó đụ bằng cặc khí lồn cũng tuôn ra.