Đồng thời từ sự ngắm nghía thân hình nàng đến cách bú vú, nút vú và bú lồn của Lý Tòng rất điêu nghệ làm nàng điên loạn,lảo đảo nhiều bận thì khi đụ chàng còn làm nàng ngã nghiêng hơn. Tích Trữ nói :
– Giá như em đi lấy chồng, anh có coi em là kẻ thù không ?
-.Mà em có đi lấy chồng không đã nào ??.
– Có thể có mà cũng có thể không ?…Cũng nặng gánh ở anh và do anh…
Tích Trữ hẳn không nói nữa. Vầng trán nàng nhăn laị. Hai mắt nhìn thẳng vào khuôn mặt Lý Tòng tràn đầy nghi hoặt.
Lý Tòng hỏi dồn:
– Tất nhiên phải buồn, phải khổ…Nhưng biết làm sao được. Chúng mình yêu nhau ngang trái. Cha mẹ em làm sao bằng lòng cái thằng thợ mộc nghèo này mà lại mồ côi mồ cút…Anh hiểu như đếm điều đó nhưag không thể cứ yêu nhau
trong tối tăm….
Ngừng lại với chiều suy nghĩ của một người có quyết định. Lý Tòng tiếp lời :
– Nghĩ cho cùng,em đi lấy chồng cũng phải. Anh chẳng thù mà cũng chẳng trách. Mà thù để làm gì ?. Mà trách để làm gì ?.Anh trách anh là đúng nhất !
Tích Trữ không còn chịu đựng được nữa. Nàng cảm động qua lời nói của chàng. Tích Trủ ôm ghì lấy Lý Tòng thật chặt trong vòng tay yếu ớt của nàng.
Nàng hôn không ngừng trên môi chàng. Lồn nàng cương nứng trở lại vì yêu thương. Những trắc trở tình yêu chấp cánh bay xa,tít tận trời mây mà nàng cho rằng đừng bao giờ trở lại trong đời nàng. Lý Tòng cũng chôn vùi những khó khăn đầy rẩy chụp trên mối tình của chàng.