Tích Trữ giật mình trở về với thực tại khi nàng nghe tiếng ngáy ngủ của Lý Tòng đều đặn, êm êm, nàng tưởng rằng, có âm vọng mịt mù thoảng đến. Tích Trủ ra khỏi giường. Nàng mặc áo quần, trang điểm son phấn. Xong đâu vào đó, nàng lặng ngắm Lý Tòng với thân thể lõa lồ trong giấc ngủ say mà nàng cho rằng người đàn ông kia vừa thoát khỏi những canh dài trắng mắt.
Nàng hạ thấp mình hôn lên trán, lên ngực và cả trên cặc chàng rồi quay gót rời khỏi căn phòng.
Tích Trữ bỏ lùi khách sạn đằng sau lưng. Nàng đến đầu đường quay lại nhìn lần cuối. Lần cuối nàng gặp chàng ở khách sạn ấy. Rồi chỉ là một kỹ niệm như mười năm về trủớc. Nàng bỗng nhớ đến mẹ nàng, lòng nàng nghẹn ngào rồi nàng chép miệng, truyền thống di truyền làm cho nàng lạnh nhạt khi cặc chàng đụ vào lồn. Nàng thương hại cho chính mình và thương tiếc cho chàng thêm một lần lỡ bộ.
Hết
(Hay Hay Nhất)