Bà Văn Cổng không cho đụ làm cho Tư Vạn thấy lồn bà mà vấn vương. Bà tâm sự với Tư Vạn không thể đụ lồn bà được vì chồng bà làm bà sợ cặc đàn ông sau ngày sinh con trai. Bà chỉ thích Tư Vạn bú lồn, bú vú bằng mọi kiểu mọi cách bà đều chịu và đừng hỏi lôi thôi là tại sao, và bà cũng chẳng muốn phải tả lời là bởi vì. Vắn tắt ngần ấy, nếu làm quá bà giận thì duy nhất bú lồn bú vú cũng mất tiêu tán đường.
Bà ấy dọa thế, nên Tư Vạn đâm sợ và bụng bảo dạ thà được một còn hơn mất cả hai thì phí cuộc đời đàn đúm, đụ địt. Với bà Văn Cổng là ái tình thái giám. Hắn có cặc mà không được phép đụ vào lồn. Vì nguyên nhân ấy, Tư Vạn có tâm hồn lãng mạn ngắm vú, ngắm lồn bà ấy như một nhà điêu khắc mà hắn chỉ biết tạc tượng trong trí nhớ và có lẽ bức tượng nầy khó phai mờ trong suốt cuộc đời cho đến khi nằm xuống mấy thước đất ngậm ngùi mang theo.
Chuyên trị hai môn, bú vú, bú lồn cho bà ấy nên hắn tường tận từng nét vú, từng nét lồn và không nói ngoa, bà ấy có những mấy lông lồn hắn cũng đếm được. Tư Vạn mất cái nầy thì lý thú cái kia. Cái thú khi bà nằm ngửa, hai háng bành ra, lồn tròn trái tim đĩa ngọc, chùng lông ở trên tự loài cỏ đen tuyền trong truyện cỗ tích. Ngắm nhìn tênh hênh ấy thì bầu trời có sụp đổ cũng nứng cặc như nợ đòi, như trống chầu thúc giục, như kẻ sang sông kêu đò, như thằng phu trạm thúc ngựa đưa thư của thời lính thú đời xưa.