Bà Văn Cổng không còn muốn đóng vai chủ nhân trong ngôi nhà này như thường lệ với cốt cách trưởng giả.
Bà ngồi bẹp xuống chiếc ghế bành một cách mệt mõi. Mà bà không mệt cũng uổng. Một trận bú lồn bú cặc hôm qua với Tư Vạn còn vọng dư âm rã rời thân xác dù bà thừa sức để tiếp tục một cuộc trác táng lâu dài. Bà cũng chẳng thèm mời bà Đời Nhân đặt đít xuống ghế để đi vào câu chuyện tình tay ba.
Bà Đời Nhân vợ của một thương hào đâu có vừa về đường chua ngoa, bịp bợm như bán món hàng kiếm lãi tùy theo sự nhu yếu của món hàng ấy. Trong bụng bà không biết thế nào nhưng với dáng điệu, cử chỉ bề ngoài vẫn cưng cưng tự đắc của người lắm bạc nhiều tiền. Trông cái vẽ ấy thì bà chẳng e dè cái chức vị phu nhân đầu tỉnh bé cỏn còn con của bà Văn Cổng. Bà ngồi phệt xuống ghế, đưa chân tréo mảy rất phong độ thương hào. Bà hết nhìn thẳng mặt bà Văn Cổng đến Tự Vạn chưa ngồi vào ghế. Hắn tần ngần nửa muốn đứng, nửa muốn ngồi. Nhưng nhận xét kỹ càng thì cả ba người đều lúng
túng trong cử chỉ.Bà Đời Nhân phá tan không khí nặng nề, bà bất chợt lên tiếng:
– Ông Vạn có thể cho chị em tôi nói chuyện riêng trong chốc lát trước khi có sự góp ý của ông Tư Vạn không chần chờ, vội vàng lùi vài bước từ chiếc ghế bành mà ai cũng ước đoán hán sẽ đặt đít vào đó Tư Vạn qúay lưng vửa bỏ đi vừa trả lời:
– Tôi ra xe đợi hai bà, có gì gọi…