Hình ảnh chồng chất tuần tự hiện ra trong trí nhớ của bà Văn Cổng trong lúc nầy. Bà mừng rỡ trong lo âu về sự hồi phục dục vọng. Có lúc bà tin ở bà và cũng có lúc bà hồ nghi ở bà. Nhưng bà cũng tự vấn để triệt để lòng tin vì Tư Vạn đã mở đường cho bà khôi phục con đường dâm dục lãng mạn mà bà cứ tưởng đã chết từ lâu. Sự tin tưởng cụ thể là truởc ngày đám cưới con trai với không khí tưng bừng xâm nhập vào tâm tư, bà đã ể cho chồng bú lồn.
Từ đó ông ấy diễn tiếp thói quen bú lồn hằng đêm đem lại sự nứng đều đặn dù bà còn năn nỉ chồng đừng đụ vì bà không thích lẫn không muốn. Ông ấy đã chiều lòng bà. Tất cả những cơn hứng ấy do công lớn của Tư Vạn. Bà biết rằng, giá như ông chồng phanh phui chuyện bú cặc bú lồn giữa bà và Tư Vạn thì không những ông ấy ghen tương mà còn xách súng bắn giết Tư Vạn mới hết giận. Còn về phần bà, ông ấy phanh thây xê thịt cũng không gớm tay. Theo bà, đáng ra ông ấy phải cám ơn Tư Vạn mới phải. Vì chính nhờ hắn, bà mới hơ hớ, banh lồn cho ông ấy bú. Khi bú, bà được khích dâm, ông mới thú vị về sự nứng lồn của vợ, chứ nếu bà như khúc gỗ thì ông nứng cặc chỉ là sự cuồng dâm, đụ để mà đụ. Vì vậy bà lại mơ màng ở thời điểm bà nằm ngữa, Tư Vạn nằm chồm hổm cho bà tiện bề bú cặc ở tối hôm qua…