Hắn tâm lý mấy bà nầy không dám tiếc lộ vì phải giữ thể trong cái tỉnh nhỏ bé nầy. Đã gần đến nơi bà Văn Cổng dang đợi bà Đời Nhân vì những lời khích bác của Tư Vạn. Bây giờ với bà Đời Nhân, Tư Vạn cũng đem lời khích bác đế tạo thế gọng kềm thì hắn tha hồ bú lồn và đụ hai bà danh giá nhất tỉnh. Tư Vạn nói như trả lời sự thắc mắc của bà Đời Nhân:
– Tôi thấy toàn những chuyện đơn giản Hết sức đơn giản mà mấy bà cứ tạo thành vấn đề quan trọng cho mệt cái thân xác. Bà Văn Cổng đón trủớc rào sau với ông Văn Cổng đó mà. Bà ấy vắng nhà hôm qua, nói là đi đậu chén nhưag bà ấy đến nhà mát ngủ lại…Bây giờ nhờ bà, khi ông Văn Cổng vui miệng hỏi bà về canh bạc thì bà nói có chơi với bà ấy hôm qua. Thế thôi. Tôi bảo đơn giản là vậy có phải không nào.
Tư Vạn dừng lại, thấm giọng trong khi bà Đời Nhân chăm chú theo dõi và hỏi bâng quơ :
– Mà bà ấy ngủ lại cái nhà mát thênh thang một mình…Ông đưa bà ấy, có thấy ai ở đó nữa không ?
– Không.
– Quái nhỉ ?
Tư Vạn im lặng khá lâu với chiều suy nghĩ rồi nói :
– Tôi cũng thú nhận với bà…Bà coi như những lời thú tội và tôi thật lòng tâm sự nổi lòng. Tôi vốn kín đáo và cũng chẳng lòng phản bội ai cả.
Bà Đời Nhân cắt nhanh lời của Tư Vạn, nhìn thẳng vào mặt hắn và nói như quát:
– Tôi hiểu ngay rồi…Hôm qua ông ngủ với bà ấy phải không ?. Một lũ mắc toi cả rồi…Ông hãy trả lời ngay vào câu hỏi của tôi…Được không?