– Vậy được !
Mụ Tư bỏ chạy ra ngoài, đi về phía trong xóm. Lối nửa giờ sau mụ trở về giắt theo một con bé lùn. Nó chỉ cao độ thước mốt. Mặt mũi đầy đặn, trắng trẻo, dễ thương. Thân hình của nó từ bụng trở lên, bình thường : Ngực to, đôi vú vun tròn nổi cộm trong lớp áo thun nội hóa mỏng teng. Hai núm vú màu nâu đậm lộ ra trong lớp vải mỏng Chiếc áo bị đôi vú căng phồng của nó kéo hớt lên để lộ cái bụng trắng tinh với lỗ rốn tròn trĩnh sâu hoắm. Chỉ có đôi tay ngắn không cân đối với cái thân hình nẩy nở của một cô gái nình thường. Con bé mặc cái quần thun thể thao bó xát cặp mông to tròn như hai cái thúng. Đùi của nó tròn lẳng thật to nhưng bắp chân thì ngắn và cong. Con bé giương cặp mắt tròn to nhìn Lâm bỡ ngỡ thẹn thùng !
Bà Tư kéo tay con bé đến gần cậu Lâm :
Nè Hằng, đây là cậu Lâm. Cậu ấy thương con và giúp tiền cho con chữa bệnh cho mẹ mày đó
Con Hằng nhìn cậu Lâm chớp mắt mỉm cười bẽn lẽn
Em ngồi xuống đi. Uống gì không ?
Dạ không.
Vậy thì ăn miếng gì đi.
Con bé liền chạy thẳng vào bếp lấy ra đôi đũa và gắp thịt xào ăn ngon lành. Nó từ lâu không được ăn thịt cá nên thèm thuồng. Nó ăn gần hết đĩa thịt xào mà không chút ngượng ngùng.
Lâm đưa tay vuốt tóc và gò má nó rồi cậu thương cảm hôn lên gò má no. Con bé đỏ mặt thẹn thùng . Nó có vẻ cảm động nên cầm lấy tay Lâm đưa lên miệng hôn.