Ngón tay tôi vừa chạm được vào cái khe thần tiên âm ẩm đầy nước ấy thì em đã dật hẳn người dậy kéo tay tôi ra khỏi váy em và thét lên “a ngừng ngay” và đứng hẳn dậy giơ tay định tát tôi thì tôi thấy e nhìn ra sau tôi ú ớ “a á a..” tôi quay người lại một bóng người đang ngồi sát đến ngang ghế đang ngồi của tôi bật dậy và chạy đi.
Tôi bang hoàng nghĩ chắc bọn biến thái rình xem mình hôn nhau. Vừa quay người lại đuổi theo e đã níu tay tôi lại run run chỉ vào túi quàn sau của tôi, tôi cúi xuống nhìn rách nham nhở để lộ cả chiếc quần đùi kẻ ca rô bên trong. Tôi giật mình kêu “thôi chết ví của anh!” vậy là toàn bộ giấy tờ tùy thân và vé xe đã không bay theo bóng người vừa nãy. E vội giục tôi chạy ra chỗ để xe. May mắn là con chiến mã vẫn còn tuy nhiên tôi phải bồi thường tiền vé xe may mà e dễ thương nên xin xỏ được sau khi tôi làm tờ cam kết để lại.
Sau tối ấy em cũng không trách móc giận dỗi gì nhiều chỉ nghiêm cấm tôi không được làm như thế. Muốn làm như thế anh hãy là chồng em và giọng e không hề đùa tí nào. Tôi cũng thấy mình man mắy nếu không có thằng rạch túi kia chắc e đã tát tôi và khéo không bao giờ cho tôi cơ hội nhìn mặt nữa. Một bài học để đời nhưng dường như chả giúp gì được tôi trên con đường sa vào tội lỗi…(to be continue)