Chiều hôm ấy tôi ngủ dậy làm nốt phần bài tập trên lớp thì có tiếng điện thoại dưới nhà. Đặt chiếc bút trên bàn tôi đi xuống nhà nghĩ thầm chắc mẹ gọi dặn mua cái gì để chiều về mẹ nấu. Tôi lững thững xuống gác tiếng điện thoại vẫn vang lên trong căn nhà vắng hoe chỉ có mình tôi. Nhấc máy “alo” tôi nghe có 1 giọng con gái nhỏ nhẹ “Đây có phải là nhà của bạn H không ạ” tôi đáp “Đúng rồi! mình H đây! Ai đấy ạ” Giọng con gái quen quen ấy đổi giọng hơi gằn lên 1 chút “Nhận ra ai khong?” tôi ngờ ngợ “Nghe quen lắm nhưng mình chưa nhận ra! Xin lỗi ai đấy ạ?” Giọng con gái trong trẻo nói gần như quát xen lẫn cảm xúc ấm ức “Cháu L đây! Cậu quên cháu rồi nhé! Thế mà dám bảo là sẽ gọi cho cháu”
Tôi giật mình “ Ối L ah! Cậu xin lỗi cậu làm mất số điện thoại và nick của cháu không làm cách nào xin lại được!” cháu tôi vẫn cao giọng trong máy “ Cậu nói dối! cháu không tin lên đấy lại bám theo các em ở trên đấy thì làm gì có cháu chắt nào mà nhớ đến nữa” Tôi cuống cuồng giải thích một hồi, sao mà giải thích cái mà nó là sự thật hiển nhiên khó thể chả giống như giải thích để thanh minh hoặc bịa ra giải thích tí nào, nó dễ dàng hơn nhiều.
Mãi rồi nó cũng dịu cái giọng lại, nó bảo nó chờ mãi không thấy tôi lien lạc nên đã về nhà cụ(tức ông nội tôi) xin số để gọi cho tôi. Hai cậu cháu lại rôm rả buôn chuyện như ngày nào! Nó bảo nó liên lạc với tôi vì nó vừa quyết định tập trung thi khối D nên muốn hỏi qua y kiến tôi thế nào! Cả lớp nó toàn thi khối C thôi chả mấy nguời lựa chọn khối D như nó mà nó chỉ muốn nghe y kiến của tôi chứ bố mẹ nó thì nó chẳng thèm nghe vì toàn bắt nó thi khối C.