Khẽ chào em cười gượng tôi lấy bàn tay đã đầy mồ hôi lạnh run run cầm vào gói quà đưa em rồi khe khẽ nói “Anh tặng em!”. Em không nói gì cũng chẳng đưa tay ra chăm chú nhìn tôi đầy âu yếm “Sao anh đến muộn thế? Mà tặng e nhân dịp gì vậy?” Tôi cúi đầu di chân dưới đất một lúc rồi nhìn vào đôi mắt em không hiểu sinh lực và bản năng của tôi ở đâu mà miệng tôi bỗng cất lời “Quà này a tặng e nhân dịp 14-2! Anh đ..ến từ sớm nhưng a đợi ở ngòai! Anh không phải người đầu tiên tặng em quà nhưng anh muốn là người cuối cùng!”
Em ngỡ ngàng nhìn tôi hỏi “ Sao lại thế hả anh? Anh sợ gì ah” Tôi hơi tiến đến gần em rồi nói “ V..ì vì a nghe người ta nói! Chỉ có người yêu cuối mới là người ta sống trọn đời với họ” Rồi tôi nắm lấy tay em bàn tay tôi ướt sũng trơn tuột nhưng vẫn cố nắm vào tay em đặt vào em gói quà và nói “Anh tặng em! Và.. và anh qu’y em lắm! hãy là bạn gái anh nhé!”
Em nhìn tôi không rút tay lại không nói gì đôi mắt cứ nhìn tôi âu yếm và khẽ khàng chớp vào và cúi xuống. Không ai bảo tôi nhẹ nhàng kéo e vào lòng khẽ vuốt tóc em rồi hôn nhẹ lên mái tóc ấy. Em đấm nhẹ vào ngực tôi rồi cố rút người ra “Này em có bảo đồng y đâu mà..” em chưa nói hết tôi đã nhẹ nhàng cúi xuống kề môi mình vào đôi môi nhỏ xíu căng mọng nhưa quả dâu chin của em mà hôn. Em ú ớ lấy tay đẩy tôi ra nhưng tôi to khỏe hơn em nhiều e không tài nào dãy ra được.