Đang mỉm cười đắc chí thì vô tình nhìn lên cuốn lịch treo tường thấy còn hơn 10 ngày nữa là valentine đến rồi, thầm nghĩ mình phải đẩy nhanh chiến dịch để đến ngày ấy còn có thể tỏ tình với em được. Từ giờ phải thân thiết với em hơn mức bình thường một chút không thể bỏ lỡ ngày này được.
Sáng sớm căn giờ xe e chạy là 6h sáng tầm 8h tôi đã có mặt ở bến xe Gia Lâm, đạp con chiễn mã cà tang gần 20km sang Gia Lâm khiến tôi mệt bở hơi tai nhưng cái niềm vui sướng được là kẻ đón e trong bao nhiêu kẻ ham muốn khác khiến tôi quên đi tất cả. Ngồi ngóng từng xe biển 14 đi vào tôi cứ mong sao đấy là xe em đi nhưng phải đến xe thứ 5 tôi mới thấy bày tay nhỏ bé của e vẫy vẫy qua cửa xe.
Lòng rộn rang tôi dựng con cào cào lại rồi chạy ra đón em! Đoàn khách đang chen dần xuống cửa xe, ai cũng đồ đạc lỉnh kỉnh, tiếng lơ xe quát khách xuống nhanh, rồi tiếng người gọi nhau đón nhau í ới tạo lên mớ âm thanh lộn xộn. Nhưng dường như tôi chẳng nghe thấy gì tôi chỉ chăm chú nhìn e, lúc e xuống e hất nhẹ mái tóc đã dài hơn trước tết 1 ít đôi má hơi hồng, cái trán dô lấm tấm mồ hôi, em mặc một cái áo phông màu hồng khoác áo khoác ngòai ko cài khóa và đeo cái balô sau lưng.
E đi giày thể thao và mặc 1 cái quần jean trông khá bụi, nhìn e toát nên vẻ năng động và rắn rỏi. Em nở 1 nụ cười chúm chím trên cái miệng nho nhỏ xinh xinh, hàm răng trắng ngần và kêu tôi “A xe ôm đây roài!” tôi mỉm cười và chạy ra đón em, bất chợt cái balo căng phồng của e va vào 1 túi đồ của người khác và e mất thăng bằng ngã về phía trước. Vừa lúc tôi chạy đến, tôi vội đưa lấy hai tay ra đỡ em nhưng khoảng cách không đủ và hơi cuống nên vô tình tôi đỡ trượt cái eo của e và trượt lên cái ngực căng phồng sau lớp áo phông. Vừa chạm vào tôi thấy như điện giật, người nóng bừng lên, một cảm giác mềm mại như bông chạm vào tay tôi, thằng cu khẽ dựng lên.