Về việc văn chương tôi phải thành thật với các bạn là từ bé tôi rất dốt văn, thích đọc truyện tranh và cổ tích đến tận bây giờ tôi vẫn đọc Connan và Phong Vân, thế nên tôi chỉ cố gắng viết sao cho dễ đọc, cố gắng lột tả cái cảm xúc của tôi. Văn chương suốt 3 năm cấp 3 của tôi chưa bao giờ quá 5.5(điểm tổng kết tb cả năm), có một lần tôi được 7 văn tôi đã phải mang bài lên hỏi thầy giáo liệu có nhầm lẫn gì không nhưng thầy bảo tôi là điểm đấy không phải là điểm cho bài văn mà là điểm cho tình thần hăng hái phát biểu xây dựng bài trong giờ văn(học chuyên ban A nên giờ văn lần nào cũng ảm đạm) và cũng đấy là điểm 7 văn duy nhất trong suốt các năm học của tôi.
Khi viết chuyện này tôi cảm thấy thực sự là phục các nhà văn, khi họ viết ra những tiểu thuyết dày cộm nhìn vào hoa hết cả mắt mà đa số là tự họ nghĩ ra, còn tôi viết những cái đã trải qua mà còn phải đánh vật, nhiều khi cảm thấy mệt mỏi muốn dừng lại nhưng bởi sự động viên của các bạn nên tôi lại cố gắng viết dù tôi cũng công việc bộn bề chứ chẳng nhàn rỗi gì.
Bạn bè tôi bây giờ thì cũng khá đa dạng, nhưng chủ yếu vẫn là những người có công việc ổn định, tuy nhiên vẫn có vài vị vẫn lông bông bay dọc các vũ trường được cái sống rất chân thật và quân tử nên tôi vẫn qúy và nể trọng. Những người bạn đại học năm xưa giờ gặp lại cũng vẫn qúy mến tôi, tôi cũng chẳng đến nỗi mặc cảm mà không giữ gìn quan hệ với những người bạn đấy. Giờ tôi chẳng phải anh chàng lãng tử nữa mà cái chữ lãng tử nó đã đi sâu vào trong tâm hồn chứ không ở cái phong thái bên ngoài. Tôi không biết uống café, mà có uống cũng chỉ là uống nâu đá(café sữa đá) và cứ uống là khuấy đều lên rồi tu một hớp là hết như uống nước giải khát.