Tôi không trách bạn vì đã xỉ vả tôi, nhưng ban nên biết rằng nỗi đau lớn nhất không đến từ những lời xỉ vả đay nghiến, nó đến từ cái lương tâm của con người. Tôi không có lời nào muốn khuyen bảo bạn cả vì tôi không có tư cách đấy từ lâu rồi. Tôi chỉ muốn nói là tôi sẽ tiếp tục viết theo nhũng gì tôi đã gây ra, và nếu bạn hiểu tôi muốn nói gì tôi mong là bạn hãy tiếp tục theo dõi tiếp câu chuyện của tôi với một cái nhìn tiêu cực hay tích cực cũng được tôi không dám quan tâm đến. Khi câu chuyện kết thuc hoặc chưa kết thúc bạn có thể gưi riêng tin nhắn cho tôi để sỉ vả tránh dẫn đến việc đôi co giữa mọi người vì tôi cũng trân trọng những câu comment của bạn như bao người khác. Tôi hứa sẽ đọc hết những tin nhắn cua bạn cho tôi.
Với các bro khác tôi sẽ trò truyện với các bạn bằng 1 topic khác khi câu chuyện này kết thúc, giờ tôi hy vọng là các bạn hãy để chuyện này lắng xuống để tôi bắt đầu gõ những dòng tiếp theo của cuộc đời tôi. Tks to all(tôi rất xúc động với tinh cảm của các bạn)
Buổi văn nghệ chuẩn bị bắt đầu, tiếng thử loa thử đàn thi thoảng vọng từ trong hội trường vọng ra. Ngoài cổng hội trường sinh viên các khóa đang cố gắng chen chúc để kiếm cho mình một chỗ ngồi, tôi đứng lặng lẽ phía ngòai quan sát thi thoảng rít lên những hơi thuốc thật dài để cố xoa đi cái lạnh bên ngoài hội trường. Quan sát chủ yếu là các sinh viên năm 1,2,3 còn chỉ lác đác sinh viên năm thứ 4 và năm cuối, cũng phải thôi trẻ thì thường háo hức mà.