Tiếng leng keng của những chiếc cốc chạm như tiếng chuông vào lớp của những tiết học trên giảng đường, và nó đúng là tiếng kẻng bước vào một cuộc sống mới của cháu tôi, một sinh viên thực thụ.
Cháu tôi nhanh chóng có được cái chức lớp trưởng nhờ điểm thi đầu vào và cái thành tích họat động đoàn chói lọi mà nó có được từ thời cấp 3. Nó vui mừng thông báo tin này cho tôi và em, em tôi thì khỏi nói ủng hộ nó hết mình rồi chia sẻ kinh nghiệm, hướng dẫn nó thế nào để cho điều hành một tập thể tốt, làm thế nào để giữ được cái uy nghiêm mà vẫn mềm mỏng…. và rất nhiêu các thứ khác mà tôi không thể nhớ nổi hoặc là cố không nghe đến. Tôi chỉ khe khẽ lắc đầu ngán ngẩm “Thêm 1 cô cháu bôn-sê-vích nữa!”.
Với sự chỉ bảo tận tình của em, sự năng nổ của nó và quan trọng nhất là cái dáng dấp yêu kiều, nụ cười gây chết người sau hàng răng trắng như ngọc ấy chỉ trong vòng hơn 1 tháng nó đã có mặt trong ban chấp hành chi đòan trường của niên khóa mới. Và tất nhiên là nó lại khoe, em lại hí hửng bảo ban còn tôi thì khỏi nói lại khẽ lắc đầu “Rồi cũng làm người của tập thể thôi! Khéo chả có thời gian mà ăn”. Tuy nghĩ thế nhưng tôi cũng vui vui vì dù sao bận rộn sẽ giúp nó tránh khỏi những cái đuôi ngày một dày đặc trước cổng trường, cổng lớp thậm chí là cổng nhà của nó.