– Đây đây, mời mời… – Một người đàn ông tới bàn của Lan Chi cụng ly.
Ông ta to béo, đầu hói, nhưng ánh mắt lại nói rằng ông rất hiền và thân thiện.
– Cháu là Lan Chi hả? Dượng là dượng của thằng Linh, chồng của Dì Út Thơm – Ông tự giới thiệu.
– Ah, dạ cháu chào dượng – Lan Chi chợt hiểu ra nhiều chuyện.
– Đây uống với Dượng 1 ly, sau này là người một nhà rồi, không cần khách sáo – ông nói huyên thuyên.
Lan Chi nghe câu nói của ông mà đầu cứ to ra, nhưng nàng không thể đứng giữa bàn nhậu mà biện bạch. Nàng nâng ly, uống gọn. Rượu chảy vào cuốn họng nàng nóng rần rần, nàng choáng váng, quay cuồng, tay nàng níu lấy mép bàn, nhưng người cứ nghiêng dần, nghiêng dần.
– Ơ kìa, Lan Chi! – giọng của Trung vang lên bên tai, nàng còn ngửi được mùi rượu qua hơi thở của hắn.
Lan Chi ngã dựa lên người Trung, tay hắn vòng qua người nàng giữ lại. Lan Chi lắc lắc đầu, một tay nàng vẫn đặt trên vai Trung, nàng cảm nhận vòng tay ôm ngang mông mình thật chặt.
– Anh đưa em vào trong nghỉ nhé – Trung nói.
Lan Chi không có ý kiến, quả thật nàng chỉ muốn vào trong nghỉ ngơi. Mọi người nhìn nàng với ánh mắt ái ngại. Lan Chi được Trung dìu đi siêu vẹo vào căn phòng nghỉ trưa của nàng. Mọi người đang ngồi hết phía trước ăn nhậu, bỏ căn nhà bên trong trống hoắc.