Đêm đó, Lan Chi và Hồng Sơn ôm nhau ngủ rất ngon, trên miệng cả hai đều mỉm cười nhẹ, họ mơ về những ánh sáng lung linh mộng ảo, về tiếng gió rít gào xen lẫn tiếng thở hỗn hển, về mùi xi măng, mùi mồ hôi và chiếc nệm mỏng úa vàng.
Sáng sớm thứ Bảy, Hồng Sơn tự nghỉ buổi sáng để tiễn vợ đi công tác, dù nàng từ chối, nhưng anh vẫn nhất quyết làm theo ý mình. Xe vợ chồng Sơn đến trước cơ quan nàng thì một chiếc Lexus màu đồng đã chờ ở đó. Sáng nay công ty của Lan Chi không làm việc, nên xung quanh không có ai, chỉ có Bác bảo vệ trực đang sốt ruột đi qua đi lại. Bác Tuấn đang sốt ruột cho Lan Chi, vì nàng đến trễ, sếp Linh đã ngồi trong xe chờ được 15 phút. Chiếc BMW đen của Sơn dừng lại, anh xuống lấy hành lý cho nàng vào giao luôn cho anh tài xế vừa bước xuống xe đón. Anh quay qua ôm Lan Chi vào lòng, nàng rất muốn đẩy anh ra vì ngại, nhưng anh ôm rất chặt, anh hôn nàng thật sâu. Lan Chi giật mình vùng ra, nhìn Bác Tuấn đang há hốc mồm, nàng đỏ cả mặt. Nàng không biết trong xe có hai ánh mắt đang quan sát nàng và Sơn, một ánh mắt hâm mộ và một ánh mắt ghen tị. Lan Chi chồm tới nói vào tai Hồng Sơn “anh ở nhà không được bia rượu nhiều… nếu có nhớ em quá thì… gọi điện kêu Thục Nhi qua, không được đi lung tung”, Hồng Sơn ú ớ, đỏ mặt không biết nói gì.