– Anh có nước sạch chứ? Tôi muốn tắm – Lan Chi nói nhẹ như không nhận ra ánh mắt hừng hực của Nhân.
– Ah… Nhân giật mình, ngượng ngùng đỏ mặt – Có chứ, tối qua có mang lên 2 can nước mà.
Vừa nói anh vừa lầm lũi bước nhanh về hàng dương sau lưng Lan Chi, khi đi lướt qua người nàng, anh không dám nhìn lên, nhưng Nhân có thể ngửi mùi hương rất lạ, mà cũng khá quen thuộc, nó làm người anh nóng lên. Trong mắt anh, Lan Chi đẹp như một thiên thần, một thiên thần không thể bị mạo phạm bởi phàm nhân… như anh.
Nhân xách ra 2 can nước đầy, để xuống chân, mắt anh cũng không dám nhìn lên. Đứng đó như chờ Lan Chi sai khiến. Lan Chi nhìn Nhân ngượng ngùng, nàng thấy thú vị, anh chàng này, sao khác hôm đó vậy nhỉ? Nàng chợt nghĩ tới một chuyện, nàng quay đầu lại nhìn Hồng Sơn, anh ngủ rất say, mọi người xung quanh cũng không khá hơn, quên cả trời đất.
– Tôi muốn nhờ anh xối nước cho tôi tắm, được không? – Lan Chi nói nhỏ, nhưng với Nhân lời nói của nàng đầy uy lực.
– Được, được chứ… – Nhân gật gật đầu, nhưng chợt nghĩ gì, mặt đỏ lên.
Lan Chi xoay người bước vào sâu trong rừng dương, khi đến sau một bụi cây cao quá đầu, nàng dừng lại. Quay người lại nhìn Nhân, Nhân đứng sững người ở đó, hai tay nắm chặt 2 can nước. Lan Chi không nói gì, hai cánh tay nàng mở ra, chiếc khăn tắm rơi xuống, cơ thể hoàn mỹ của nàng phơi ra trước mắt Nhân, bộ ngực căng tròn, hai núm vú hồng đỏ còn vài vết răng mờ nhạt, di tích của đêm qua. Nhân sững sờ, anh cứng đờ cả người, quần anh đội cao lên gần như ngay lập tức. Lan Chi làm như không thấy gì, nàng đưa hai cánh tay ra, mắt nhìn can nước dưới tay anh. Nhân chợt tỉnh, bước đến, mở nắp một can nước, xối nhẹ xuống hai cánh tay đang mở ra của nàng. Bàn tay Lan Chi đón dòng nước trong vắt, vốc đó lên ngực mình, xoa đều xung quanh hai bầu vú, nước lạnh làm đầu vú nàng săng cứng lại. Nhân đứng đó, mắt anh dại đi, dương vật anh chỉa ngược lên dưới chiếc quần cộc độc nhất trên người.