Phúc, Phương và chú Đào đứng nhìn ba người chơi mà hâm mộ, nhưng chần chừ chưa biết mở miệng thế nào.
Lan Chi xoay người nhìn lên bờ, Sơn đang nhìn nàng, dù xa và tối như vậy hai ánh mắt vẫn tìm thấy nhau. Lúc này Trúc đã kéo quần Sơn xuống, tay ngắm lấy dương vật anh, sục liên tục.
Bất chợt Lan Chi, ngoắt tay ba người mới tới, ba người họ mắt sáng rỡ nhào đến bên nàng.
– Em muốn chơi một trò khác, các anh tham gia chứ – Lan Chi cố tình không gọi chú Đào là chú.
– Anh ủng hộ hai tay.
– Ok liền.
– Người đẹp muốn trò nào đây?
– Đây là trò chơi em hay chơi lúc còn bé mỗi khi ra biển, bọn em gọi là “nạp đạn vào nòng pháo”. – Khi nói đến đây Lan Chi nhìn quanh mọi người, mắt ai cũng sáng lên khi nghe tên trò chơi, dù không hiểu nó chơi làm sao.
Năm người bọn anh đứng xếp hàng, đưa tay ra như khuân một viên đạn pháo to, khi đạn pháo trường qua tay người nào xong, phải lập tức chạy vòng ra phía trước thay phiên nhau đón nó, không cho nó rơi xuống, viên đạn phải vận chuyển đến kia – tay nàng chỉ về hòn đá phía xa nhô lên tối đen trên biển – dĩ nhiên… em sẽ là viên đạn pháo đó.
Hay hay… mọi người không thể đồng ý hơn, trong đầu tự hỏi tại sao trò hay thế này mà lúc nhỏ mình không biết nhỉ? Họ đâu biết, trò chơi này do chính Lan Chi nghĩ ra, mới 1 phút đồng hồ vừa rồi, sau khi quan sát Trúc Ngân vuốt ve chồng nàng, nàng quyết tâm trả đũa.