– Anh cho tôi mượn điện thoại một chút được không? Lát tôi sẽ thêm tiền cho anh. – Lan Chi nói giọng thành khẩn, mắt nàng ánh lên chờ đợi.
– Tôi chưa nạp tiền điện thoại không gọi được! – Gã thoáng chần chừ, rồi từ chối thẳng thừng.
Lan Chi thở dài, nàng hiểu rằng nếu không đáp ứng điều gã mong muốn, sợ rằng gã sẽ không chở nàng về nhà. Sao quanh nàng đều là những người đàn ông ham muốn mình. Nàng chợt phì cười. Điều đó không phải là điều nàng luôn tự hào sao!
Ngọc bất chợt ngồi thẳng lên, giơ chân leo qua khe hở giữa hai ghế phía trước. Gã tài xế ngạc nhiên nhìn nàng. Mặt cô bé đỏ hồng tới mang tai.
– Ông muốn chứ gì? Tôi sẽ thay chị mình. – giọng cô hơi run run.
– Ngọc.. Em.. – Lan Chi muốn ngăn cô bé, nhưng tay cô bé đưa ra ngăn lời nói nàng.
– Nhưng… – Gã thoáng chần chừ, đưa mắt nhìn bộ ngực căn tròn của Lan Chi qua kính chiếu hậu.
– Ông cho rằng tôi không đẹp ư? – Ngọc cởi phăng chiếc áo thun trên người, bộ ngực săn chắc của nàng rung rung, hai núm vú đỏ hồng, nét đẹp hút hồn của con gái mới lớn.
Gã tài xế nuốt nước miếng đầy tràn trong cuống họng. Gương mặt cô bé này thật xinh đẹp, còn rất trẻ như chừng 16, 17 tuổi, má đỏ bừng tới mang tai.
Chợt Ngọc hít sâu một hơi dài, ngã người chồm qua giữa hai chân gã tài xế.