– Tôi xin lỗi. Tôi không phải nghi ngờ cô. Nhưng tôi đã bị lừa nhiều lần rồi. Tôi phải đề phòng thôi. – Gã nhúng vai, tay chụp lấy chìa khóa xe, tắt máy.
– Không, anh đi đi. Chúng tôi đang rất nguy hiểm. Chúng tôi cần rời khỏi nơi này. – Ngọc cầu khẩn.
Gã ngồi ngay ngắn lại, miệng lén nhếch lên cười, nguy hiểm ah, quan sát biểu hiện hai cô tôi đoán được từ đầu rồi.
– Anh đưa chúng tôi đi. Anh muốn gì cũng được mà. – Tay Lan Chi khẽ kéo mép áo sơmi mình cao lên, mắt quan sát nét mặt của gã đó.
Mắt gã sáng lên, tuy gã không thấy được gì giữa hai chân khép chặt của Lan Chi, nhưng hắn có thể thấy một bên mông nàng trắng tinh, bóng loáng , không một mảnh nội y. Gã thầm nuốt nước bọt. Nhưng gã vẫn chần chừ.
Lan Chi đưa nhẹ nhàng mở hàng nút áo sơmi, rồi mở hai vạt áo rộng ra phơi bày hai vú trắng tinh tròn trịa, với hai chiếc núm đỏ hồng. Gã tài xế há hốc, miệng gã khô đắng. Tay gã run run chộp lấy chùm chìa khóa, xoay mạnh, chiếc xe run lên, lao ra khỏi con hẻm.
Lan Chi thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nhìn lại căn biệt thự trắng đang xa dần.
Chiếc xe chạy thẳng lên Nguyễn Hữu Cảnh, mắt gã tài xế không ngừng dán lên hai vú Lan Chi bỏ trống ngoài vạt áo. Lan Chi biết gã đang thèm khát mình, ánh mắt hau háu của gã cũng làm nàng rạo rực nôn nao.