Hai phút sau, ông Cương chán nản bước ra trong ánh mắt chờ đợi của Hồng Sơn.
– Lan Chi và cô bé tên Ngọc trốn rồi. Họ có đi tìm, nhưng chưa thấy. – ông ngập ngừng rồi im lặng không nói tiếp.
Ông Cương không nói một chi tiết khác tránh Hồng Sơn lo lắng. Lan Chi và Ngọc chạy trốn với tình trạng không mảnh vải che thân. Họ sẽ làm gì để tìm đường về nhà chứ.
– Các anh tản ra khu vực xung quanh, tìm kiếm ngay.
Hơi thở gấp gáp của hai gã đàn ông, âm thanh chọp chẹp của những chiếc lưỡi và hai mép âm hộ ngập nước, tiếng ư ử phản đối nhỏ của Ngọc như là âm thanh duy nhất trong góc tối này. Lan Chi chợt nghe tiếng chuông điện thoại vang lên bên ngoài, tiếng hai gã cuống cuồng trả lời, âm thanh đế giày xoèn xoẹt trên sàn xi măng, tiếng bước chân hối hả xa dần.
Lan Chi rút phắt chiếc điện thoại ra khỏi túi quần gã, màn hình tối đen, nó đã ngừng kết nối từ lâu. Nàng thấy thông báo cuộc gọi lỡ từ số máy Hồng Sơn. Nàng nhấn nút gọi lại, số tiền trong tài khoản của quý khách không đủ để thực hiện cuộc gọi này. Lan Chi uất ức muốn khóc.
Nàng nhìn sang Ngọc, mặt cô bé đỏ bừng, ánh mắt rưng rưng nhìn sang nàng như cầu cứu. Gã đàn ông đó cúi thấp người, bàn tay khuất hẳn dưới váy cô bé thụt ra vào liên tục, áo thun ngắn của cô bị kéo xếch lên, miệng gã ngấu nghiến bên vú.