Nàng cắn môi mình, cho mình tỉnh táo hơn. Ngón tay nàng bấm loạn lên bàn phím chiếc điện thoại. Chợt một tiếng bíp nhỏ vang lên thật nhỏ. Ngón tay Lan Chi run rẩy, bấm từng nút số điện thoại của Hồng Sơn.
Nàng thấy chiếc điện thoại run nhẹ trong tay mình, anh đã nhấc máy. Lan Chi để nguyên điện thoại trong tình trạng kết nối, nàng chờ cơ hội nói chuyện với anh. Cơ thể nàng bắt đầu run rẩy, núm vú bị mút đến săn cứng lại, âm hộ nàng nhòe nhoẹt nước phát ra âm thanh chọp chẹp theo ngón tay thô kệch của gã nhấp liên tục vào trong.
Hai gã kia đứng dậy, cố gắng nhìn kỹ nữa, cũng không thấy gì, hai gã đi ra ngoài.
– Hai thằng say địt hai con điếm có đéo gì mà xem! – gã nhổ nước bọt xuống đất như để tống khứ mùi hôi thối mới hít vào mồm.
– Ha ha.. Tự mày chui vô, tao đâu có kêu.. Tao nói cái này.. Giờ này biết kiếm ở đâu. Đằng nào, ông Minh mà có chửi thì cũng đéo đến phiên mình nghe. Mình có biết đéo gì tụi nó trông người trên lầu làm sao đâu. Mày nói đúng không?
– Ừm. Tao cũng đang bực đây. Cho tao điếu thuốc. – gã kia nói.
Tiếng hộp quẹt đánh lửa xoẹt xoẹt vang cả vào bên trong. Lan Chi và Ngọc than khổ, tại sao hai tên đó không biến ngay đi, mà còn đứng đó trò chuyện hút thuốc chứ.
– Ưm.. Đừng mà.. – giọng Lan Chi yếu ớt, nhỏ như muỗi kêu, tay nàng cố đẩy cánh tay gã ra khỏi hai chân mình.