– Đụ mẹ.. Khai chết mẹ… thằng L*** nào đái ỉa trong này… – giọng nói mà hai nàng đã nghe, càng rõ ràng hơn như sát bên.
Lan Chi hãi hùng, chộp thẳng gã đàn ông trước mặt, kéo thẳng về phía mình. Ngọc ngay lập tức làm theo, kéo áo gã đàn ông ngơ ngác trước mặt kéo sát vào mình. Hai gã đang ú ớ chưa hiểu ra chuyện gì thì miệng đã bị trám kín bởi hai đôi môi nhỏ thơm phức.
Nàng hí mắt nhìn ra ngoài, nàng thấy rõ dáng một người đàn ông đứng ngay lối vào, ánh sáng đèn đường sau lưng gã hắt vào trong, làm nàng không thể thấy rõ khuôn mặt của hắn. Lan Chi mím môi, quyết định dù có bị bắt lại, nàng cũng phải cố báo cho Hồng Sơn biết vị trí của mình. Lan Chi nắm bàn tay gã đàn ông nồng nặc mùi rượu đang đờ đẫn mút đôi môi mình, đưa lên ngực nàng, ngay tức khắc nó như được giải thoát, lao vào tham lam vò nắn. Tay Lan Chi nhẹ nhàng luồn vào túi quần gã nơi cất chiếc điện thoại.
Gã đàn ông đang đi tìm nàng, khom người nhìn vào trong, rồi nhe răng cười hắc hắc, ngồi chồm hổm như xem kịch hay.
– Đụ mẹ, hết chỗ sao mà kéo nhau vô đụ trong góc thúi quắt vậy trời?! – gã nói to như cố tình vọng ra ngoài.
– Đâu.. Đâu? – gã kia nhanh nhẹn hẳn, lao vào nhìn.
Gã thấy bóng dáng của hai gã đàn ông, tay đưa lên nhào nặn vú, ôm ghì lấy hai người phụ nữ sát vào góc tường.