Tiếng bước chân lệch xệch vang lên từ xa, rồi rõ lên dần, chợt hai bóng đen xuất hiện trước lối đi từ từ tiến vào gầm cầu thang. Mắt Ngọc trợn tròn lên, bàn tay che ngang miệng. Lan Chi mím chặt môi, ráng kiềm chế hơi thở của mình.
Trước mặt hai nàng xuất hiện hai gã đàn ông luộm thuộm, áo quần nhăn nhúm, tay hai gã đang cầm dây kéo quần cứng đờ lại, mặt đỏ bừng như say rượu, mắt trợn to nhìn hai người phụ nữ xinh đẹp trước mặt.
– Ah.. – Ngọc la khẽ, vẻ mặt lúng túng, cô bé nhận ra nơi mình đang trốn lại là góc tiểu tiện của những gã say ngoài kia.
– Hai anh cho em mượn điện thoại một chút nhé. Chỉ một cuộc gọi ngắn thôi. – Lan Chi bước đến, giọng nói nhẹ nhàng như thôi miên.
Cả hai gã nhìn nàng không chớp mắt, dưới ánh sáng lờ mờ từ bên ngoài hắt vào, họ không nhìn rõ được nét mặt Lan Chi, nhưng với vóc dáng và giọng nói đó, chỉ có thể thuộc về một người phụ nữ đẹp.
Gã đối diện nàng, lúng túng cho tay vào túi quần lục lọi, tìm chiếc điện thoại, túi quần gã lùng nhùng phát ra âm thanh leng keng đủ thứ vật dụng trong đó. Lan Chi nhìn đăm đăm theo hành động của bàn tay gã, chờ đợi.
– Mày vô đó xem coi. – Chợt một giọng nói vang lên sang sảng bên ngoài.
Rồi tiếng bước chân cộp cộp nện trên sàn xi măng về phía bên này.