Tiếng kéo cửa vang lên. Lan Chi thở phào nắm bàn tay lạnh toát mồ hôi của Ngọc, mắt ra hiệu hướng về sào phơi đồ.
Lan Chi ló đầu ra khỏi bức tường tại chân cầu thang tầng Trệt của khu chung cư. Trên người Lan Chi mặc duy nhất một chiếc áo sơmi trắng rộng thùng thình như của đàn ông, làn vải ướt dính sát da thịt nàng, nổi rõ cả hai núm vú đỏ hồng bên dưới. Ngọc đứng bên cạnh nàng, hơi lạnh của chiếc áo thun và chiếc váy ngắn đẫm nước thấm vào người làm cô bé run lẩy bẩy.
Lan Chi nhìn thấy lối ra lớn của khu chung cư có một dãy bàn nhậu thấp lè tè với những gã đàn ông ăn mặc lếch thếch, sôi nổi tranh luận chuyện xã hội đến quên trời quên đất.
Lan Chi dẫn Ngọc đi ngược lại, vòng ra phía sau lưng tòa nhà.
– Đụ má, xúi quẩy, đang nhậu ngon lành tự nhiên bị sai đi tìm gà xổng chuồng. Hai con đĩ đó chạy đâu chứ! – giọng nói miền Nam của một gã đàn ông vọng lại ngay lối đi trước mặt.
Lan Chi và Ngọc hoảng hốt giật bắn cả người, lùi nhanh lại, lao vào chỗ tối dưới gầm cầu thang. Trong góc tối, hai nàng run rẩy nắm chặt tay nhau, quên cảm giác đất cát dơ bẩn dưới bàn chân trần của mình, quên luôn cả mùi nước tiểu nồng nặc xung quanh.
Giọng nói đó như không rẽ về hướng này, mà chợt nhỏ đi, xa dần. Hai cô gái thở phào. Nàng nghĩ đến gọi điện cho Hồng Sơn, giờ phút này, nếu có anh bên cạnh Lan Chi thì nàng không cần lo lắng nữa. Lan Chi có một niềm tin mù quáng đối với Hồng Sơn.