Mắt Ngọc sáng lên, cô bé nhìn chằm chằm Lan Chi như suy xét sự thật của câu nàng vừa nói.
– Nhưng…
– Suỵt, cứ tắm đi. Mụ ta đang nhìn mình. – Lan Chi nói nhỏ, tay nàng thoa xà bông lên lưng Ngọc.
Lan Chi quan sát căn phòng tắm, nó có một cửa sổ thông gío nhỏ phía trên cao, muốn leo lên đó phải đạp lên tấm liếp nhựa xiêu vẹo, nàng không chắc nó chịu nổi trọng lượng của họ, dù là từng người một. Nhưng khó khăn lớn nhất là mụ đàn bà bên ngoài liên tục rình mò họ, cứ vài phút lại hé màn ra nhìn. Nàng thở dài, nàng biết đây không phải là cách khả thi.
– Địt mẹ, cút ra ngoài ngồi đón khách hết cho bà. Ngồi đó chờ bà dọn cơm à! – tiếng mụ chợt gắt lên ngoài căn phòng.
Không có tiếng trả lời, chỉ có âm thanh xô đẩy bàn ghế, rồi tiếng đóng cửa sập mạnh. Mắt Lan Chi chợt lóe lên, nàng vừa nghĩ ra một sáng kiến thoát thân có thể thực hiện. Nàng nói nhỏ vào tai Ngọc, mắt cô bé chợt sáng lên rồi nhanh chóng tối sầm lại, quay qua nhìn Lan Chi như nghi ngờ.
– Chị em mình chỉ có cơ hội này thôi. Em phải kiên quyết, phải tàn nhẫn, chúng có xem chúng ta là người đâu. Em hiểu không? – ánh mắt nàng chờ đợi.
Ngọc gật đầu thật mạnh như khẳng định lòng quyết tâm của mình.
___________________
– Ngọc! Em sao vậy.. Đừng làm chị sợ mà.. Em.. – tiếng Lan Chi thét lên thản thốt.