– Đi về hướng Quận 10. – giọng gã đúng chuẩn Hà Nội.
Nếu có Lan Chi ở đây, nàng dễ dàng nhận ra Thuận. Hắn ngồi yên trên xe như chờ đợi. Khi chiếc xe đi được vài cây số, gã mới thở phào nhẹ nhõm. Gã biết kế hoạch của Hành đã thành công, gã chỉ đổi xe một lần nữa là quay được về đến nơi. Gã rút ra một chiếc túi nilông màu đen, lén rút hết tiền dưới ghế tài xế cho vào, cột chặt miệng túi.
_____________________
Hồng Sơn nhấp nhỏm ngồi trên xe. Chiếc taxi đã dừng trước cổng chợ Tân Bình được 15 phút, nhưng điện thoại anh không hề nhận được tin tức gì khác. Hồng Sơn mím môi, bấm số của vợ.
Tò tí te.. – Thuê bao quý khách đang gọi đang tắt máy hoặc ngoài vùng phủ sóng.
Hồng Sơn run lẩy bẩy, anh ráng kiềm chế mình để không hét lên tức giận. Anh có cảm giác như mình bị lừa gạt.
_____________________
– Anh bình tĩnh. – giọng ông Cương trấn an Hồng Sơn trong điện thoại.
– Bình tĩnh. Ông nói hay lắm. Người của ông làm việc sao thế hả? Sao bây giờ nói mất dấu chúng. Tiền đì đâu cũng không biết. – Hồng Sơn gần như hét lên trong taxi.
– Anh là người biết rõ đã xảy ra chuyện gì mà. Chúng quá mưu mô. Chúng kêu anh chuyển xe taxi bao nhiêu lần, lần nào cũng xách theo chiếc vali, làm sao họ biết được anh bỏ tiền trên xe chứ! – ông Cương cũng gắt lên.