Hồng Sơn run rẩy, tay anh bóp chặt cái điện thoại đến trắng bệch. Anh hít sâu một hơi, giọng anh khàn đục nói:
– Cho tôi biết địa điểm. Tôi đưa tiền tới. Tôi chỉ muốn nàng an toàn.
– Ah. Ưm.. Ưm..
– Ha ha.. Tình cảm quá, bị địt tới điên loạn vẫn nhớ giờ nấu cơm cho chồng. – Hành cay độc nói.
Tiếng Lan Chi vang nhỏ bên kia đầu dây, rồi chợt im bặt. Hành đi ra khỏi phòng. Hắn không muốn bị phân tâm bởi tiếng rên rĩ của Lan Chi, đã đến lúc bàn chuyện nghiêm túc.
___________________
Hồng Sơn bước ra khỏi quán, anh ngoắc chiếc taxi màu trắng đang đi ngang trước quán, leo lên băng ghế sau.
– Đi lên hướng chợ Tân Bình.
Anh khẽ liếc nhìn gã lái xe, ông ta tóc hoa râm, đeo kính vẻ mặt hiền lành. Anh đánh gía ông không phải là đồng bọn của chúng. Chợt nghĩ tại sao mình lại đa nghi như vậy, ông ta vô tình đi ngang qua, chính do mình ngoắc vào, làm sao lại khéo như vậy được.
“Dừng lại bước xuống xe, đón xe khác” – tin nhắn vừa đến.
Hồng Sơn không hiểu bọn chúng đang làm gì, nhưng anh nhất nhất làm theo. Anh bước xuống xe taxi tại ngã tư Cmt8 Võ văn tần. Tay đưa lên, ngoắc một chiếc taxi khác màu vàng.
– Đi về hướng chợ Tân Bình – không có hướng dẫn nào khác, anh tiếp tục đi về hướng gã nói lần trước.
Chiếc xe đi được năm trăm mét.