– Ha ha.. Bọn tao thử mày chút thôi. Được lắm. – Hành bật cười ha hả, nói vào điện thoại.
– Tôi xin anh. Tôi không báo ai hết… Tiền tôi đang cầm trong tay. Anh cho tôi nghe tiếng Lan Chi một chút thôi.. Làm ơn.. – Hồng Sơn cầu khẩn, giọng anh run lên không tròn tiếng, cơn uất hận đã lên đến cổ.
– Muốn nghe sao? Được.. – Hành dí điện thoại sát vào miệng Lan Chi, tay gã dằn nắm tay đang cắn chặt trong miệng nàng ra.
Hành cuối xuống ngấu nghiến đôi môi đỏ hồng xinh xắn của nàng.
– Mày mà la bậy lên là tao rạch mặt mày đấy. – gã nói nhỏ trong tai nàng, con dao sáng loáng trong tay gã huơ huơ trước mặt Lan Chi.
Lan Chi mím môi thật chặt. Nàng không muốn nói gì, ngoại trừ báo với Hồng Sơn về tờ giấy trên bàn ăn, nhưng nàng không dám.
Hành liếc mắt ra hiệu cho Bình, Bình nhấp thật nhanh vào cơ thể Lan Chi, nàng oằn người lên chịu đựng, môi vẫn mím chặt. Gã điên tiết cúi xuống cắn lấy bên núm vú nàng, nghiến mạnh.
– Ah.. Ưm Ưm Ưm..
Lan Chi đau đớn la lên, âm thanh của nàng như tìm được lối thoát rên to lên theo từng cú thúc của Bình.
– Ha ha.. Sao nghe chưa? Vợ mày được chăm sóc tốt lắm. Phải không?
– Anh .. Ơi.. Em xin .. Lỗi.. Ưm.. Anh đừng lo cho.m em..! Anh phải.. lo cho mình.. thức ăn .. trên bàn ăn.. trên bàn ăn.. – Lan Chi gào lên, giọng nàng tắt nghẽn từng tiếng một.