Tay Hồng Sơn run nhẹ, nâng ly bia lên miệng, mắt không ngừng quan sát xung quanh. Mặt Hồng Sơn thoáng nhăn lại, vị bia Hieneken hôm nay sao đắng ngắt lạ lùng. Anh nghi ngờ tất cả mọi người xung quanh, bất cứ ai vô tình liếc nhìn anh một chút, ngay lập tức bị anh đặt vào đối tượng nghi vấn. Anh còn lo lắng hơn, vì thật sự không biết nhóm cảnh sát ngầm có tới chưa, họ có bị phát hiện không. Hồng Sơn thật sự nghi ngờ quyết định của mình khi báo cho ông Cương.
Chợt điện thoại Hồng Sơn run lên, anh giật mình, nhấc máy.
– Mày giỏi lắm. Dám chơi tụi tao. Đã vậy thì lấy tiền đó mua quan tài cho vợ mày đi. – một giọng nói miền Bắc vang lên.
– Không không.. Anh nói gì chứ tôi không có báo cho ai hết… Đừng làm hại vợ tôi. Tôi không báo cho ai hết. – Hồng Sơn như muốn hét vào điện thoại, anh sợ gã đó lại tắt máy.
Lòng anh rối bời, hối hận vô vàn, không ngờ nhóm cảnh sát ngầm lại kém như vậy. Anh thật sự hối hận vì mình đã báo cho ông Cương.
– Alô, alô.. Vui lòng trả lời tôi đi. Đừng tắt máy. Tôi thề là không báo cho ai hết..
Tiếng Hồng Sơn gào trong điện thoại phát ra loa ngoài của chiếc Iphone, vang vọng trong phòng. Giọng nói năn nỉ cầu khẩn của Hồng Sơn làm nước mắt Lan Chi tuôn rơi, chảy dài xuống gối. Nắm tay nàng cắn chặt trong miệng, đè nén âm thanh của mình. Bên dưới nàng, gã Bình đang hì hục nhấp dương vật vào âm hộ nàng, hai tay và miệng hắn ngấu nghiến hai vú nàng.